Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 177: Con Đường Làm Giàu - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:38

Vì là con của người bạn nên mẹ anh đối đãi với cô ấy cũng khác. Cô ấy được ngồi ăn chung. Nhìn cô ấy, tôi như thấy hình ảnh của mình hai năm về trước.

Bữa cơm kết thúc, mẹ anh còn gói thêm cho tôi ít bánh bao nhà làm trước khi tôi theo chân Tấn Phong ra xe.

Bà bảo tôi bỏ chúng vào tủ lạnh, khi nào muốn ăn thì hấp nóng lên.

- Nếu cả hai có khó khăn gì về tài chính thì cứ nói anh biết nhé. Không nhiều thì ít, anh vẫn có thể giúp. – Tấn Phong vừa thắt dây an toàn vừa nói.

- Vâng ạ. Hiện tại tụi em vẫn xoay sở được.

Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, đưa tôi trở về. Khoảnh khắc bước vào căn nhà, cảm giác trống vắng bao trùm lấy tôi. Tôi nhớ Hoàng Thiên rồi.

Chiếc giường sao bây giờ cứ như rộng thêm ra. Lăn lộn hồi lâu, tôi bật dậy, chong điện may mấy mẫu váy mà chị Liên chọn.

Nghe đâu trước khi thành một phú bà thì chị Liên vốn là một cô chị đầu trong một già đình nghèo khó.

Ban đầu, chị đi bán trứng vịt lộn, sau đó là bán gối, mền, tiếp nữa là hàng ăn, dần dà chị buôn bán bất động sản. Khi thời tới, chị phất lên như diều gặp gió, giàu một cách nhanh chóng.

Thế nhưng, chị vẫn giữ thói quen tiết kiệm, không vung tay mua hàng hiệu nhiều mà lại thích những bộ váy đầm, túi xách với giá bình dân mà đẹp trong mắt chị. Ăn uống rất chừng mực, không phung phí.

Qua thêm ba ngày nữa, người yêu dấu của tôi trở về. Anh về mà không hề báo trước, đang khi tôi mơ màng nhắm mắt thì anh gọi điện, mở cửa nhìn ra đã thấy anh vẫy tay ngoài cổng.

- Nhớ anh quá. – Tôi nhào vào lòng anh, hít hà mùi hương quen thuộc ngay khi cánh cổng vừa hé mở.

- Anh cũng rất nhớ em. Nhìn qua màn hình điện thoại không thể bớt nhớ được. – Hoàng Thiên siết chặt lấy tôi, âu yếm hôn khắp mái tóc tôi.

- Giờ đỡ nhớ chưa? – Tôi nới rộng khoảng cách, ngửa đầu hỏi.

- Chưa.

Dứt lời, Hoàng Thiên cúi xuống, hôn lên môi tôi. Nụ hôn ngọt ngào nhưng đầy tính chiếm hữu. Có vẻ như nếu nuốt được tôi vào bụng thì anh cũng sẽ làm như vậy đấy.

Gió đêm mơn man quanh chúng tôi nhưng vì đang trong vòng tay anh nên tôi không hề cảm thấy lạnh. Rất ấm áp. Hơi khó thở.

- Báo với em một tin vui. – Anh rời khỏi môi tôi, nói trong tiếng thở gấp.

- Là tin gì? – Tôi mơ màng ngắm gương mặt anh dưới ánh trăng khuya.

- Thiết kế của anh được khách hàng rất yêu thích. Họ đặt rồi, ngày mai sẽ chuyển tiền ứng để mình nhập vải về sản xuất.

Tôi mừng đến độ suýt khóc. Không phải vì mừng cho mình mà là mừng cho người đàn ông của mình. Cuối cùng, Hoàng Thiên đã làm được rồi.

Tôi tự hào vì được làm người phụ nữ của anh. Thế nhưng, mừng vui chưa lâu thì anh lại thông báo cho tôi một tin nữa ngay khi vừa bế tôi vào nhà khiến tôi tuột hết cảm xúc. Nói đúng hơn là vừa mừng vừa lo.

Khách hàng của anh là một công ty phân phối hàng thời trang khá lớn ở Mỹ. Vì thấy các thiết kế của anh rất có tiềm năng nên đã đặt hàng với số lượng rất lớn, dự tính của họ là đưa chúng đến tất cả các cửa hàng chi nhánh trên khắp bảy nước bao gồm Việt Nam, Singapore, Thái Lan, Trung Quốc, Hàn Quốc, Mỹ và Indonesia.

- Đơn hàng đầu mà họ chơi lớn vậy? Rồi anh tính sao? – Tôi xụ mặt nhìn anh.

- Coi em kìa, có việc mà lại buồn sao? Những người kinh doanh lớn luôn có mắt nhìn xa trông rộng mà. Anh tính sẽ tìm nhà đầu tư.

- Anh hỏi Minh Chính xem. – Tôi nhanh chóng tiến cử anh bạn giàu có của anh.

- Không. Cậu ấy không có khả năng.

Sau tiếng thở dài, anh cho tôi hay rằng vì Minh Chính bất chấp đến với Hoàng Duy Mỹ nên đã bị ba mẹ cho ra khỏi Đại Lợi từ hơn một năm nay.

Hắn tự kinh doanh bất động sản nhưng đến thời điểm hiện tại, bất động sản các nơi đều đột ngột đóng băng, tiền cũng đóng băng nốt, hoàn toàn không có để đầu tư sang lĩnh vực khác.

Nghe anh nói mà tôi buồn thúi cả ruột. Vẫn là bốn chữ “môn đăng hộ đối” khi chọn con dâu của các gia đình tài phiệt đây mà.

Ánh Tuyết và Minh Trực phải làm sao đây? Minh Trực sẽ chọn tình yêu như Hoàng Thiên và anh trai mình hay là chọn gia sản kia vậy?

Tấm gương của Minh Chính sờ sờ ra đó mà anh ta vẫn không sợ đấy thôi, một hai theo đuổi cô bạn của tôi. Trông anh ta không có vẻ gì là không nghiêm túc với cô ấy.

Nếu cả hai anh em họ đều như thế thì ba mẹ họ phải suy nghĩ lại chứ nhỉ? Họ còn ai để kế tục Đại Lợi ngoài hai đứa con trai đâu.

Những ngày sau đó, Hoàng Thiên chỉ xuất hiện ở công ty vào buổi sáng, buổi chiều là thời gian anh miệt mài đi tìm kiếm nhà đầu tư. Đêm nào anh cũng về nhà trong tình trạng say khướt.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.