Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 180: Trả Thù Cho Anh - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:39

Lại một tuần nữa trôi qua nhưng tôi chẳng thấy có cái hợp đồng nào từ công ty tài chính WE gởi cho công Thiên Mỹ cả.

Cái tên Quốc Cường đó không phải là lừa đảo chúng tôi chứ. Cơ mà một tuần nay thì Hoàng Thiên cũng không theo hầu tên phó giám đốc ấy nữa.

Anh ở văn phòng rồi xuống nhà xưởng, có đi ra ngoài nhưng chiều đến thì ghé đón tôi về, cùng tôi nấu cơm, cùng tôi dùng bữa.

- Hoàng Thiên. – Tôi rời mắt khỏi mớ hồ sơ, nhìn chằm chằm vào anh và gọi.

- Ừ. Có chuyện gì vậy em? – Anh vừa nói vừa thao tác liên tục trên bàn phím máy tính.

- Hợp đồng với bên Quốc Cường sao rồi anh? Sao gã đó im như cái nhíp vậy? Có cần em gọi nhắc không?

- Đừng gọi. Không ký nữa. – Hoàng Thiên dừng tay và nhìn sang tôi, giọng anh rất nghiêm nghị.

Anh và tên đó tưởng công việc là trò đùa đấy à? Anh theo hầu hạ hắn bao nhiêu lâu, tốn bao nhiêu là sức khỏe, say xỉn, ói mửa mà giờ bảo không ký là sao?

Hai gã đàn ông này tưởng họ đang chơi nhảy dây, b.ắ.n bi, đá thung ấy à?

- Lý do? – Tôi hỏi cộc lốc vì cơn giận đang leo thang.

Tôi đoán là người yêu dấu biết tính tôi, nếu như không nói thật lý do mà bịa ra rồi khiến tôi không phục thì tôi chắc chắn sẽ gọi điện cho cái gã kia ngay nên là anh đã cho tôi biết anh cắt đứt liên lạc với thằng cha nó vì hắn ta dám đề nghị anh dâng tôi cho hắn làm thịt, sau đó, muốn hắn đầu tư bao nhiêu cũng không thành vấn đề.

- Vậy là tại em. Nếu bữa đó em không đòi theo anh thì hắn sẽ không thấy và không đề ra yêu cầu như vậy. – Tôi thở dài.

- Không đâu. Tính người đã như thế thì trước sau gì cũng xảy ra chuyện. Một khi ký hợp đồng, hai công ty sẽ thân thiết, hắn sẽ gặp được em và nổi m.á.u dê lên thôi, vì em rất quyến rũ. Ngay cả anh còn bị em mê hoặc mà.

Máu dê? Trời ạ, tôi không biết là Hoàng Thiên cũng biết có loại m.á.u này đấy. Đàn ông ai cũng có m.á.u dê nhỉ?

Tôi quyến rũ ư? Hôm đó tôi đã không trang điểm đậm, không hớ hênh nhưng sao gã ấy vẫn muốn thịt tôi vậy kìa? Thích gái nhà lành sao?

Rồi anh nói gì mà anh bị tôi mê hoặc chứ? Tôi là yêu nhền nhện đấy à? Anh cũng giống một yêu tinh mà bày đặt nói ai?

- Đừng lo quá, anh sẽ nghĩ cách.

Tôi mỉm cười gật đầu vì đã có phương án dự phòng. Đường cùng là nhờ Hoàng Thuận.

Chỉ cần tôi đăng mẩu tin kiếm nhà đầu tư thì người mà Hoàng Thuận nhờ vả sẽ xuất hiện, chủ động liên lạc. Như vậy, Hoàng Thiên làm sao mà biết được chứ.

Còn tên Quốc Cường đó, tôi nhất định sẽ khiến hắn khóc ròng vì dám hành hạ, yêu sách với chồng tương lai của tôi.

Nếu Hoàng Thiên còn là chủ tịch ngân hàng thì hắn nằm mơ cũng không được ngồi cùng bàn với anh đâu. Hâm mộ cái gì? Thằng khốn.

Vì ôm cục tức nên cả đêm tôi không tài nào ngủ được, đến sáng thì mặt mũi bơ phờ.

Vừa hay Hoàng Thiên không đi nhiều nữa nên anh bảo tôi ở nhà nghỉ ngơi, để mình anh đến công ty.

Sau khi dọn dẹp nhà cửa, tôi xếp mớ váy đầm vừa may xong vào một chiếc túi rồi lần theo địa chỉ mà chị Liên nhắn để đến giao hàng cho chị.

Thật ra, chị Liên đã từng là đối tượng mà tôi có ý định kêu gọi đầu tư vào Thiên Mỹ.

Tuy nhiên, vì cứ ngỡ tên Quốc Cường kia nói được làm được nên tôi không ngỏ lời cùng chị. Giờ thì cứ để Hoàng Thuận giúp theo cách của anh thôi, vậy cho khỏe thân, khỏe tâm.

Chiếc xe buýt thả tôi xuống trước con đường dẫn vào khu biệt thự, nơi mà chỉ những người giàu kếch xù mới có thể ở.

Theo như tình hình giá cả đất đai mà tôi nắm được trong hai năm làm việc ở Phú Long thì nơi đây so với nơi Hoàng Thiên từng sống cũng chẳng thua gì nhau.

- Ôi mẹ ơi, này là lâu đài mà, đâu phải biệt thự. – Tôi há miệng, thẫn thờ nhìn tòa lâu đài dát vàng trước mặt. 

Vài phút sau tiếng bấm chuông, một cô gái trẻ chạy ra mở cổng và mời tôi vào.

Bên trong khuôn viên còn khiến tôi ngợp hơn, toàn cây kiểng đắt tiền. Giàu gì mà giàu dữ thế này?

- Mỹ Trân, vào đây em. – Chị Liên vừa gọi vừa chạy lại phía tôi.

- Em chào chị.

Tôi cúi đầu lễ phép rồi theo chân người phụ nữ quyền lực vào trong nhà. Nội thất bên trong còn khủng khiếp hơn, bàn ghế, đèn, đồng hồ cổ, tranh quý.

Mẹ ơi, ai mà làm chồng chị ấy hẳn chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo. Theo tôi được biết thì chị Liên chỉ chăm chú kinh doanh, kiếm tiền.

Phương châm của chị là “lao động để thoát nghèo”. Giờ đây, chị đã thoát nghèo và quá giàu nhưng vẫn cứ độc thân. Chắc khi thoát giàu thì chị sẽ kết hôn nhỉ?

- Em uống nước cam nhé, chị mới ép cả ký cam tươi, để chị lấy cho em.

Dứt lời, chị Liên liền thoăn thoắt vào bếp. Tôi không ngồi vội mà đưa mắt quan sát các bức tranh cùng ảnh treo trên tường.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.