Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 179: Nhà Đầu Tư Là Một Gã Háo Sắc - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:39
Mắt Hoàng Thiên mở to, nhìn tôi như thể tôi là vật thể lạ mới rơi xuống Trái Đất.
Ừ thì, tôi rất tôn trọng cộng đồng sim tím nhưng không có nghĩa là tên ấy được phép cướp chồng tương lai của tôi.
Tôi sẽ xanh chín với ông ta nếu ông ta có ý đồ với Hoàng Thiên. Người đàn ông này là của tôi. Tôi không thể buông anh ra được.
- Em đang nghĩ gì vậy Mỹ Trân? Khó vậy mà em cũng nghĩ ra sao? – Anh lùi lại, ôm bụng, cười nghiêng ngả.
- Em không biết. Túm lại là anh phải đưa em theo.
- Chiều ý em. – Nụ cười trên môi anh nhanh chóng vụt tắt, cất giọng thỏa hiệp.
Chiều đến, Hoàng Thiên giữ lời, mang theo tôi đến nhà hàng Hoàng Gia. Biết rõ là đi gặp đối tác nam nên tôi ăn vận khá lịch sự, váy chữ A có cổ, không hở hang và hoàn toàn không tôn triệt để đường cong trên cơ thể.
Tuy người yêu dấu của tôi khá thoáng trong suy nghĩ, một khi tôi ngoan ngoãn ở bên anh thì không bao giờ ý kiến về trang phục của tôi dù nó có hở hang thế nào hay là tôi có đi với đàn ông khác, anh cũng không nhảy dựng lên ghen nhưng tôi tự biết lúc nào cần mang gì.
- Ôi, hôm nay đưa ai theo thế này?
Giọng nói cất lên khiến cả tôi và Hoàng Thiên cùng lúc quay đầu. Cách chúng tôi không xa là một người đàn ông khá đẹp trai, lịch lãm, áo sơ mi xanh, quần tây đen.
Dáng dấp, dung nhan cũng ngang ngửa Hoàng Thiên nhà tôi, kiểu Hoàng Thiên mười, thì người này cũng tám.
- Chào anh Cường, đây là Mỹ Trân, kế toán của công ty tôi.
Hoàng Thiên bắt tay người đàn ông và giới thiệu tôi với hắn.
Trước khi đi, tôi đã yêu cầu anh đừng mang mối quan hệ yêu đương của cả hai nói cho người ngoài biết và anh đã chấp nhận.
Thường thì chẳng ai thích đi ăn nhậu với một người dắt theo cả vợ con, nhân tình đùm đề cả. Sẽ có chút gì đó không được thoải mái.
- Mỹ Trân, đây là anh Quốc Cường, phó giám đốc công ty tài chính WE. – Hoàng Thiên lại quay sang tôi, tiếp tục giới thiệu.
- Chào anh, tôi tên Mỹ Trân, rất vui được gặp anh. – Tôi nhoẻn cười, đưa tay ra.
Quốc Cường cười, bắt tay tôi rồi cả ba chúng tôi cùng nhau vào trong phòng lạnh.
Suốt bữa ăn, tôi chú ý từng lời nói, hành động của hắn ta và nhận ra mình đa nghi quá nhiều.
Quốc Cường đích thực là trai thẳng. Hắn bảo vì ngưỡng mộ Hoàng Thiên từ hồi anh ấy còn làm chủ tịch ngân hàng nên mới hay lôi kéo đi cùng.
Qua hết hai tiếng đồng hồ, khi Quốc Cường đã ngà ngà say, tôi đánh liều hỏi về thời gian ký hợp đồng.
Lúc trước, tôi có vấp phải mấy vị khách hãm tài, không có ý mua nhà nhưng lại cứ làm bộ làm tịch như cần mua lắm, hẹn tôi đi ăn đi uống để tư vấn suốt, xong cứ lần lữa, cuối cùng lại viện ra một đống lý do nhằm trì hoãn, hại tôi mất bao nhiêu là thời gian.
Tôi sợ tên này cũng giống vậy.
- Ừ thì sang tuần anh cho nhân viên soạn hợp đồng. Em cứ gấp gáp làm gì? – Quốc Cường nâng ly rượu lên, chạm vào cái ly đang để trên bàn của tôi, lè nhè trả lời.
- Kế toán nên hay lo mà anh, anh thông cảm nhé. – Hoàng Thiên chen vào, nói đỡ.
Tôi cười gượng, nâng ly lên mời hắn. Thời buổi làm ăn khó khăn, không nhanh tay lẹ mắt thì bóc cám ăn mất.
Có vốn sớm thì Hoàng Thiên mới ăn ngon, ngủ ngon được. Nếu không phải đêm nào anh cũng say thì anh sẽ thức trắng đêm cho mà coi.
Nhờ có tôi đi cùng mà Hoàng Thiên được Quốc Cường thả cho về sớm, nếu không, phải nửa đêm.
Chờ hắn lên xe rồi, tôi mới bám vào cánh tay anh cho anh dìu mình. Lâu ngày không uống rượu nên tửu lượng của tôi giảm hẳn, đầu quay mòng mòng, khó chịu vô cùng.
Vừa vào xe, tôi nhắm mắt ngủ luôn, mặc Hoàng Thiên chạy đâu thì chạy.
Cả đêm, tôi liên tục rơi vào cơn mộng xuân, khoái cảm dâng trào, toàn thân nặng trĩu, có đôi lúc thở rất khó khăn.
Những tưởng là mơ nên khi ánh mặt trời soi vào khiến tôi choàng tỉnh, tôi cảm thấy thật xấu hổ. Mới có một tuần không l.à.m t.ì.n.h cùng anh mà tôi thiếu thốn đến mức mộng mị luôn rồi. Thật không có tiền đồ mà.
Nhưng mà… cái cảm giác đau đau này là gì vậy? Ôi mẹ ơi, dấu hôn chi chít trên cơ thể trần trụi này là gì nữa?
Tôi vội quay sang trừng mắt nhìn tên đàn ông đang chống tay, nghiêng người ngắm mình, môi nhếch lên đầy vẻ thỏa mãn.
- Thế nào? Còn dám nghi ngờ anh nữa không? Còn sợ người khác bắt anh về làm vợ không? – Hoàng Thiên đưa tay ve vuốt làn da tội nghiệp của tôi. Mặt anh lúc này giống mấy tên đóng vai lưu manh trên phim.
- Chắc chỉ thẳng lúc say thôi.
Tôi vừa nói vừa toan rời khỏi giường. Thế nhưng, chân còn chưa kịp chạm nền nhà thì toàn thân đã bị anh kéo lại, ấn nằm xuống.
- Bây giờ anh đang rất tỉnh. Em, hôm nay ráng ở trên giường đến bảy giờ tối nhé.
Dứt lời, anh nhanh chóng kéo chăn trùm cả hai lại.
Tôi chỉ biết khóc ròng theo từng động tác điên cuồng chiếm hữu của anh. Cái miệng hại cái thân tôi rồi.
Tại sao hôm nay lại là ngày chủ nhật vậy kìa. Bảy giờ sáng làm đến bảy giờ tối chắc đem cả hai đi chôn mất, không có bác sĩ nào cấp cứu được cho ca khó này đâu.