Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 182: Sương Lạnh Chiều Đông - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:39

Quốc Cường gật gù rồi cũng ngồi xuống. Hắn ta không ngừng trách yêu tôi vì sao lấy card visit của hắn mà chẳng nhá số điện thoại sang cho hắn.

Tôi cũng chỉ đành giả lả bảo rằng mình quên.

- À anh, hôm đó anh bảo sang tuần ký hợp đồng với công ty em mà sao anh im ru vậy? – Tôi làm bộ ngây thơ, nũng nịu hỏi.

- Thế Hoàng Thiên không nói gì với em à? Thế không phải anh ấy kêu em nhắn tin cho anh à? – Mắt Quốc Cường trợn tròn nhìn tôi.

- Không ạ. Em có biết gì đâu. Tại anh ấy bận túi bụi nên em chủ động hẹn anh để hỏi.

- Thôi được, anh làm việc cũng không thích vòng vo, để anh nói thẳng luôn.

Hắn nói đến đó thì bưng ly nước lọc lên uống một hơi rồi vào thẳng vấn đề.

Tôi phải công nhận là mặt hắn dày thật, chẳng nể nang gì mà nói luôn rằng chỉ cần tôi l.à.m t.ì.n.h nhân của hắn thì hắn ký hợp đồng ngay lập tức. Và hàng tháng, hắn sẽ chu cấp cho tôi ba mươi triệu ăn xài.

Tôi phải công nhận là trong mắt hắn, tôi có giá thiệt. Cũng phải ha. Thời Hoàng Thiên còn là thiếu gia ngậm thìa vàng thì anh cũng bị tôi làm cho mê mệt đấy thôi.

Xem ra, là do tôi có duyên với mấy người đàn ông giàu có.

Đoán chừng bấy nhiêu đó đủ để chị Liên giáo dục lại người em trai hiền như cục đất này rồi nên tôi cũng không muốn nói gì thêm, chỉ gật gù và làm bộ như mình nóng nực, nhờ Quốc Cường kéo giúp tấm liếp che bên hông chòi lên cho thoáng mát.

Hắn nhanh nhảu rời ghế và làm theo ý tôi. Khoảnh khắc tấm liếp kéo lên hơn phân nửa thì ở chòi bên kia, chị Liên cũng vừa mở chiếc mắt kính đen to bản ra, trợn mắt nhìn sang.

- Chị… chị Hai… - Mặt Quốc Cường biến sắc, chuyển sang màu xanh lè.

Cũng may là ông chủ quán lẫn nhân viên nơi đây đều kinh doanh như kiểu bất cần khách, ngồi lâu như vậy mà chẳng ai ra hỏi xem khách dùng món gì nên tôi cũng không cần thanh toán, cứ thế mà đi thôi.

Tôi cũng không có ý định làm thân với chị Liên sau sự việc lần này nữa. Cho dẫu chị ấy có đồng ý đầu tư thì Hoàng Thiên cũng không chịu đâu.

Hơn nữa, nhận sự giúp đỡ từ Hoàng Thuận sẽ có cảm giác an toàn hơn.

Rời khỏi quán, tôi đi xe buýt về công ty, định vào đó sắp xếp lại hồ sơ, làm nốt những việc còn dang dở của hôm trước rồi sẽ cùng về nhà với Hoàng Thiên luôn.

Ánh nắng buổi ban trưa sao lại không gay gắt để đốt nóng tâm hồn cùng thân xác của tôi vậy nhỉ?

Cảnh tượng trước mắt tôi là gì vậy? Tại sao Hoàng Thiên lại đi cùng Hellen? Không phải cô ấy và anh đã cắt đứt rồi à?

Chân tôi như bị đổ bê tông, không tiến lên được dù rằng rất muốn chạy đến chỗ họ. Tôi bất lực đứng nhìn Hoàng Thiên mở cửa xe cho cô ấy vào.

Khi tôi có thể động đậy, chiếc xe cũng dần lăn bánh. May thay, vừa có chiếc ta xi đỗ khách xuống nên tôi leo lên luôn, bảo bác tài bám ngay sau xe anh.

Suốt quãng đường, tôi nôn nao không yên và khi tận mắt chứng kiến chiếc xe kia rẽ vào khu khách sạn cao cấp, hồn tôi trống rỗng.

Tôi cần phải tin anh, người đàn ông đã cùng tôi chung chăn gối. Anh đã bỏ tất cả vinh hoa phú quý chỉ vì muốn sống bên tôi, sẽ không có lý nào anh phản bội tôi được.

- Cô ơi, có chạy vào trong luôn không?

Bác tài xế lên tiếng hỏi khiến tôi hoàng hồn, vội vàng lắc đầu rồi đọc địa chỉ nhà để bác ấy đưa mình về.

Nếu như chạy vào trong đó, tôi chẳng biết làm gì hay nói gì với Hoàng Thiên cả. Đúng hơn là tôi sợ. Tôi nên về nhà sẽ tốt hơn.

Tôi sợ mình sẽ biến thành sư tử Hà Đông trong mắt anh.

Chiều tà, Hoàng Thiên về nhà đúng giờ như mọi ngày. Tôi cố gắng bày ra khuôn mặt vui vẻ đón anh.

Anh vẫn ôm tôi vào lòng, hôn hít khắp tóc và mặt rồi mới chịu vào nhà tắm. Anh vẫn cười nhưng tôi nhận ra lòng anh có tâm sự.

Có lẽ tôi cần hỏi rõ anh trong bữa ăn, tránh việc đôi bên có hiểu lầm, dễ gây xích mích.

- Mỹ Trân à, tối mai anh phải bay sang Mỹ rồi.

Câu nói bất chợt cất lên khiến đôi đũa trên tay tôi ngừng lại, chơi vơi trong khoảng không.

Anh sang Mỹ ư? Sao đột ngột vậy nhỉ? Anh không hề có ý định về lịch trình này trước đó. Anh vừa gặp Hellen và giờ anh sang Mỹ.

- Có chuyện gì không anh? – Tôi cố giữ bình tĩnh và hỏi.

- Ừ. Anh sang đó bàn chuyện làm ăn với bạn. Bạn anh sẽ là người đầu tư cho chúng ta. Cậu ấy muốn đôi bên gặp trực tiếp.

- Vậy… bao giờ anh về? – Lòng tôi buồn hiu, tôi không muốn ăn chút nào nữa.

- Ừ, anh chưa biết. Có lẽ… có lẽ là một tuần hoặc hơn chút.

Đau quá. Tim tôi đau quá. Tôi biết anh đang nói dối tôi nhưng lại không biết anh đang nói dối chuyện gì.

Càng đau hơn khi tôi lại không thể mở miệng chất vấn anh. Tôi sợ mất anh. Sao tôi ghét tôi thế này? Sao tôi yếu đuối thế này?

- Vâng. Em sẽ thu dọn quần áo cho anh.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.