Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 183: Sương Lạnh Chiều Đông - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:39

Bữa cơm lặng lẽ trôi qua, vẫn những cử chỉ ân cần, quan tâm vụn vặt như thường ngày Hoàng Thiên vẫn dành cho tôi nhưng sao nó chẳng khiến tôi hạnh phúc.

Đêm đến, anh vẫn ôm chặt tôi từ phía sau, hôn hít hồi lâu trước khi cả hai chìm vào giấc ngủ. Nụ hôn nóng rẫy mơn man từ đỉnh đầu xuống bờ vai tôi rồi vùi vào cổ, in lại những dấu môi.

- Đừng anh… - Tôi giữ lấy bàn tay to ấm của Hoàng Thiên lại khi anh vừa lần mò vào trong váy ngủ.

- Mai anh đi rồi.

- Nhưng hôm trước anh hành em nhiều quá rồi. Em mệt.

- À. Anh xin lỗi.

Hoàng Thiên rút tay ra, di chuyển lên bờ eo tôi rồi để đó.

Thật lòng, tôi cũng muốn cho anh nhưng cứ nghĩ tới việc anh vào khách sạn cùng Hellen rồi thình lình quyết định sang Mỹ mà chẳng rõ ngày quay lại thì tôi lại muốn bài xích anh.

Nước mắt không tự chủ được, chảy dài xuống gối. Tôi cố mím chặt môi, ngăn mình đừng nức nở, ngăn cho đôi vai đừng run lên.

Tôi không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào. Đến lúc giật mình tỉnh giấc thì bên cạnh đã trống trơn, đệm lạnh tự bao giờ, không còn chút hơi ấm.

Hoàng Thiên đi đâu rồi? Anh bỏ tôi đi trong đêm sao?

Nhanh như một con sóc, tôi tung chăn, bước nhanh ra khỏi phòng. Khi đôi chân vừa đến đường luồng, tôi liền chậm lại, rón rén lần tìm.

Đêm nay, vầng trăng khuyết còn một nửa, treo chơ vơ bên ô cửa sổ. Làn khói thuốc lãng đãng như chiếc cầu nối không khí buồn thương, ảm đạm trong căn nhà với bóng đêm tịch mịch ngoài kia.

Anh ngồi đó, dáng ngồi của một kẻ lãng tử, buông thả, không giống như dáng vẻ mà tôi vẫn thấy khi anh ở văn phòng.

Anh đang suy nghĩ gì vậy Hoàng Thiên? Anh có tâm sự gì không thể nói ra sao? Tôi giật mình khi nhận ra chính bản thân cũng không có can đảm hỏi anh.

Từ lúc nào vậy? Từ lúc nào mà giữa tôi và anh có sự e dè và che giấu vậy? Mới hôm nay thôi đúng không?

Một đêm dài trôi qua và khi bình minh đến, tôi liền rời giường, chuẩn bị áo quần cho anh. Còn anh thì vào bếp, làm bữa sáng cho cả hai.

Tôi mong mình nghĩ quá nhiều. Tôi mong là anh không làm gì có lỗi với tôi. Tôi mong là như vậy.

Chỉ cần anh trở về thì sẽ ổn thôi đúng không? Tôi chờ được hai năm thì chờ anh hai tuần cũng có là gì đâu.

Dùng xong bữa sáng, chúng tôi cùng nhau đến công ty, vùi đầu vào công việc cho đến tận sáu giờ tối rồi cùng nhau đi ăn.

Hoàng Thiên muốn đến công viên hóng gió, tôi cũng đồng ý.

Từ ngày mở công ty, anh ôm ấp tôi ở nhà là nhiều chứ cả hai chẳng có thời gian ra ngoài, sóng đôi, tản bộ như các đôi tình nhân trong giai đoạn hẹn hò vẫn thường hay làm.

Chúng tôi đến ngồi trên ghế đá năm nào, nơi anh từng đút cá viên chiên quệt tương ớt cho tôi.

Hơi nước từ hồ phả lên lành lạnh, tôi áp sát vào n.g.ự.c anh, hưởng nhờ chút hơi ấm.

- Ở nhà nhớ ăn uống đúng giờ đấy. Đừng bỏ bữa. Em mà ốm thì anh sẽ rất đau lòng. – Tay anh vuốt dọc xương sống tôi, dịu dàng căn dặn.

- Em biết rồi, anh đừng lo. Anh… về sớm nhé.

- Ừ, anh sẽ cố. Nhưng sao em lại khóc nhè vậy? Lúc trước anh cũng bay sang đó mà em có khóc đâu, còn cười thích thú nữa mà. – Anh nhẹ đẩy tôi ra, dùng ngón cái lau đi giọt lệ vừa ứa trên khóe mi tôi.

- Em… tại em hối hận chuyện đêm qua. Em không nên từ chối anh. – Tôi bật khóc hu hu.

- Ngốc ơi. Đợi anh về thì trả anh gấp mười lần. Không lẽ bây giờ anh lại bế em vào khách sạn. Anh còn dưỡng sức để bay nữa mà.

Dưới tàn cây liễu rũ đong đưa trong gió, Hoàng Thiên trao tôi nụ hôn ngọt ngào sâu lắng. Vòng tay càng lúc càng siết chặt, tựa hồ muốn khảm tôi vào thân thể anh.

Tôi không còn nghe hay thấy bất kỳ điều gì xung quanh nữa, chỉ đê mê cảm nhận nụ hôn này, bờ môi ấm áp, mềm mại đầy lưu luyến này mà thôi.

Thời gian trôi đi rất nhanh và cũng đã đến giờ anh phải ra phi trường làm thủ tục. Sau khi đưa tôi về, anh gấp gáp kéo vali ra xe.

Dưới ánh trăng vàng nhạt nhòa cùng một vài vì sao cô đơn giữa trời đông, chúng tôi gắng mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt đối phương.

Khoảnh khắc chiếc xe rời đi chưa được mấy giây, tôi cuống quýt mở cổng, đôi chân vô thức chạy theo sau. Nước mắt rơi thành dòng, lã chã theo gió vương vào bóng đêm.

Trước mắt tôi, hai chiếc đèn xe màu đỏ nhòe dần rồi mất hút. Anh đi rồi. Anh đi thật rồi.

- Hoàng Thiên, anh sẽ về đúng không? Em sợ lắm. Em sợ anh vì không thể cầm cự tiếp với cuộc sống đầy lo toan và gánh nặng từ hợp đồng kia mà bỏ rơi em. Em sẽ c.h.ế.t mất. Yêu anh thêm một lần thì sự kiên cường trong em cũng chẳng còn nữa rồi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.