Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 189: Gió Thổi Khúc Tình Yêu - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:39
Và khi ánh bình minh vừa ló dạng, chúng tôi liền ra xe, xuất phát về mảnh đất đã sinh ra và dưỡng nuôi tôi khôn lớn.
Đã từng cùng anh về đây một lần. Đã từng nghĩ đó là lần đầu tiên và duy nhất dẫn bạn trai về thăm ba mẹ nên cảm xúc bây giờ của tôi vô cùng khó tả. Hạnh phúc dâng trào.
Có lẽ anh nói đúng, khi thấy tôi dẫn chồng về chào hỏi và đưa thiệp mời, các bậc trưởng bối đều ứa nước mắt, chúc phúc tôi, đồng thời cũng nói lời xin lỗi.
Thời gian có thể khiến người tốt xấu đi nhưng cũng có thể khiến người xấu trở nên tốt đẹp hơn. Đó chính là liều thuốc tiên có tên “thời gian”.
Rời khỏi quê cũ, Hoàng Thiên tiếp tục đưa tôi đến cô nhi viện thăm các sơ và tặng quà cho các em.
Chúng tôi không thể chở hiện vật quá nhiều thành thử chỉ có thể tặng tiền, phụ giúp phần nào chi phí chăm sóc những đứa trẻ nơi đây.
Anh mang phong bì đưa cho sơ, còn tôi phát mấy bịch snack cho các em nhỏ.
- Sao em không nói cho anh biết việc em đã đưa hết hai tỷ ba để các sơ mở rộng cô nhi viện và chữa bệnh cho các em nhỏ? – Hoàng Thiên lên tiếng hỏi sau khi trở lại bên tôi.
- Em thấy không cần thiết. Ngay cả khi anh mắng em mê tiền thì anh vẫn yêu em đấy thôi. – Tôi nhoẻn cười, nháy mắt ghẹo anh.
- Có cô vợ mê tiền cũng tốt. Anh sẽ có động lực kiếm tiền. – Anh gật gù rồi đưa tay ra.
Nắm tay anh rảo bước dọc hành lang phủ rêu phong, tôi bồi hồi kể cho anh nghe những ký ức êm đềm mà tôi từng có ở nơi đây.
Chúng tôi dừng trước căn phòng của vị nữ tu già hồi lâu rồi rẽ vào. Cây dương cầm cũ vẫn còn đây nhưng người thì đã mất.
- Anh đàn cho vợ anh nghe nhé.
Hoàng Thiên vuốt nhẹ mái tóc tôi rồi ngồi xuống. Những ngón tay anh nhịp nhàng trên cung đàn và giai điệu quen thuộc của bản nhạc ấy vang lên.
Tôi ngồi cạnh anh, tựa đầu vào bờ vai rộng, mơ màng ngắm những tia nắng chiều hắt vào từ kẽ hở trên mái tôn, mang theo những hạt bụi li ti, bay loạn.
- Hoàng Thiên, thật may mắn vì sau quãng thời gian anh và em chia xa, chúng ta vẫn có thể quay về bên nhau. – Tôi thì thầm bên tai anh khi tiếng đàn vừa dứt.
- Anh đã từng buông xuôi, đã từng muốn gò mình theo ý ông nội. Kết hôn cùng Hellen rồi thừa kế tài sản. Kiếm tiền như một cái máy và thực hiện vai trò của một người chồng như một nghĩa vụ. Thế nhưng, anh biết anh làm không được. Để rồi khi gặp lại em, anh phấn chấn trở lại, biết yêu trở lại và biết chiến đấu vì tình yêu.
Tôi phì cười khi nghe Hoàng Thiên thốt lên hai từ “chiến đấu”. Yêu đương mà anh làm như đánh trận vậy.
Cơ mà tôi vẫn thắc mắc lắm đấy. Anh cũng từng tha thiết yêu Hellen nhưng không cho bản thân lẫn cô ấy cơ hội quay lại bên nhau.
Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định cất tiếng hỏi và câu trả lời tôi nhận được từ chồng mình thật ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Hóa ra, Hellen không đơn thuần chia tay anh vì đam mê sàn catwalk.
Năm đó, cô ấy vô tình nghe được bí mật của nhà họ Hoàng và biết Hoàng Thiên chỉ là đứa trẻ được nhận nuôi. Vì sợ anh không có quyền thừa kế trong Hana nên cô ấy đã chia tay anh.
- Anh nghe được cuộc nói chuyện giữa cô ấy và bạn khi đến nhà cô ấy để tìm cách níu kéo. Tuy sau khi trưởng thành trong suy nghĩ, Hellen đã không còn coi trọng tiền bạc hay địa vị và sẵn sàng ở bên anh dù anh có ra sao nhưng lúc đó, em đã ở trong tim anh.
- À, em chợt nhớ ra. Vào cái ngày anh đi đánh nhau với Minh Chính, em đã trộm xem máy tính của anh và thấy anh cài hình nền là Hellen. Không phải lúc đó anh đã yêu em rồi sao? Sao còn cài hình chị ấy để ngắm vậy? – Tôi ngồi thẳng lưng, chất vấn anh.
- Đâu có, anh cài hình em mà. Chắc anh dùng mặt em ghép vào ảnh người mẫu trên ứng dụng Pitu nên em nhầm ấy. Là em chứ không phải Hellen.
Tôi không thể nói được lời nào nữa, chỉ mỉm cười, cùng Hoàng Thiên đan tay dạo bước ra cánh đồng lúa mênh mông.
Bình yên, lãng mạn và thơ mộng quá. Những ruộng lúa chiêm đương thì con gái xanh mơn mởn trong gió chiều mang theo hương đồng nội mơn man trên cánh mũi.
Quyết định đến Sài Gòn tìm kiếm tương lai của tôi năm đó thật đúng. Phải. Tôi đã từng hối hận vì vướng vào lưới tình với anh, khiến cả hai rơi xuống vũng lầy đau khổ nhưng hiện tại thì tôi nhận ra phải qua dầm dề mưa tuyết mới vui ngày nắng về, có oằn mình đớn đau mới hiểu được tình yêu.
Miệng tôi khe khẽ cất lên giai điệu của bài hát Đời Đá Vàng, một nhạc phẩm trữ tình của nhạc sĩ Vũ Thành An.
Và tôi không ngờ là chồng tôi cũng thuộc. Anh siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, cùng cất lên tiếng hát trong gió chiều hanh hao.
Khoảnh khắc tiếng ngân cuối vừa dứt, Hoàng Thiên cúi xuống, ghì chặt đôi vai tôi và đặt lên môi tôi nụ hôn ngọt ngào, sâu lắng. Tôi nhắm mắt, tận hưởng, đón nhận và hồi đáp cử chỉ yêu thương này.
Ánh nắng chiều sưởi ấm anh và tôi, gió ve vuốt, cưng nựng anh và tôi. Giông tố sẽ chỉ còn là quá khứ. Tương lai có nhau trong vòng tay thì cho dẫu bão giông có quét qua cũng chỉ là cơ hội để cùng nhau trưởng thành.
Hoàn 29/03/2023
Tiên Nhi