Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 61: Người Tình Trong Mơ - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:29
Chỉ còn ít ngày nữa là Tết Nguyên Đán. Những ngày này, chợ đông đúc hơn ngày thường và phố xá cũng nhộn nhịp hơn hẳn.
Tôi thích không khí trước Tết, dường như mùa yêu thương này cũng ảnh hưởng đến tâm trạng con người, ai nấy đều nở nụ cười trên môi, vui vẻ lắm.
Và cho dẫu có va chạm nhau thì họ cũng cười xòa rồi hỏi han, bỏ qua chứ chẳng như ngày thường, người này chửi người kia, hét toáng lên, bắt đền…
Hôm nay đã là hai mươi lăm Tết, lại trúng ngày chủ nhật, thành thử phải mất gần một tiếng đồng hồ, tôi mới chen ra khỏi chợ với cái giỏ đầy ắp thức ăn. Mọi ngày, tôi chỉ mất tầm nửa tiếng mà thôi.
Năm nay, cũng giống như hai năm trước, tôi sẽ ăn Tết một mình bởi bà Ngọc Minh và Hoàng Thiên sẽ cùng bay sang Mỹ, đón năm mới với ông nội anh, Hoàng Thuận cùng mẹ của Hoàng Thuận.
Chủ tịch Hana có được hai người con trai thì cả hai đều tử nạn trên chuyến bay định mệnh cách đây gần mười năm. Ông đã cố nén đau thương, một mình cáng đáng các hoạt động kinh doanh của tập đoàn. Mãi khi Hoàng Thuận và Hoàng Thiên khôn lớn, gánh nặng ấy mới vơi bớt phần nào.
- Hoàng Thiên.
Tôi thì thầm gọi tên người yêu dấu và dừng lại trước trung tâm thể hình. Mọi khi Hoàng Thiên đi tận ngoài quận nhất tập cơ mà, anh chuyển địa chỉ tập luyện lúc nào mà tôi chẳng hay biết vậy nhỉ?
Qua lớp cửa kính, tôi say sưa ngắm nhìn Hoàng Thiên trên chiếc máy chạy bộ. Càng ngày, tôi càng bị nhan sắc kia làm cho mê mẩn. Anh đẹp ở mọi góc nhìn, thậm chí bóng lưng anh cũng rất đẹp.
Nếu như có con với anh, tôi thích đứa đầu lòng là con trai, giống anh như vậy.
Nhác thấy anh bước khỏi máy chạy bộ, lấy tay quệt đi giọt mồ hôi đọng trên chóp mũi, tôi vội vàng quay lưng, cun cút đi về biệt thự.
Sau cái hôm sinh nhật đó, Hellen cũng chẳng ghé tới nữa, tôi đoán là do cô ấy bận bịu. Hơn nữa, tôi có nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện điện thoại của bà Ngọc Minh nên biết Hellen cũng sẽ bay cùng chuyến bay vào ngày mai với bà và Hoàng Thiên.
Do đó, tôi nghĩ trước sau gì thì anh cùng Hellen cũng chạm mặt, thành thử cô nàng ấy mới không tìm cách gặp anh.
Trong lúc tôi đang tất bật nấu nướng thì Hoàng Thiên về tới. Anh chẳng nhấn chuông, tự mở cổng rồi vào thẳng nhà bếp lấy nước uống. Khoảnh khắc quay sang, bắt gặp anh đang tựa lưng vào tường, ung dung vừa uống vừa ngắm mình mà tôi suýt ngất. Chắc tôi phải lật bàn chân anh lên, xem nó có đệm thịt giống mèo không mà chẳng phát ra chút tiếng động nào.
Thay vì làm chủ tịch ngân hàng, tôi thấy anh đi làm ăn trộm cũng không tệ đâu.
- Đừng nhìn nữa. – Tôi trừng mắt, nói thật nhỏ nhưng cố làm ra khẩu hình thật lớn cho anh hiểu.
- Không muốn. – Hoàng Thiên bắt chước điệu bộ của tôi, ngoác miệng đáp lại.
Tôi muốn nhét con mực chiên đang nóng giòn vào miệng cái tên đàn ông này quá đi mất. Còn chưa kịp nói thêm gì thì anh đã sải bước thật nhanh đến và hôn lên môi tôi, trước lúc buông ra còn cố ý cắn cánh môi tôi, day day mấy cái.
Cái gã này càng ngày càng to gan. Có đói thì tôi đút mực chiên cho ăn chứ sao lại thế nhỉ? Xấu hổ c.h.ế.t tôi rồi. Dường như các mạch m.á.u trên cơ thể tôi đang đổ dồn lên mặt.
- Giận à? – Anh thổi nhẹ vào tai tôi, hỏi khẽ.
- Không. – Tôi trả lời cộc lốc, quay mặt vào bếp, tiếp tục nấu nướng.
- Ngày mai anh bay rồi, hôn có một cái mà cũng không muốn cho sao?
- Anh tưởng em lưu luyến anh sao? Anh cứ đi đi hãy cứ xa em và đừng ngẫm nghĩ. – Tôi cố tình ngân nga câu cuối theo bài “Anh cứ đi đi” mà Hari Won hát.
- Muốn anh ở lại không? – Anh đưa ngón tay vào tóc tôi, quấn thành lọn.
- Nếu em nói muốn thì anh sẽ ở lại sao? – Tôi thở dài, hỏi lại.
Kết quả là tôi bị Hoàng Thiên hôn một cái vào má, lực mạnh đến nỗi tôi ngỡ cái má của mình hõm xuống, dính sát vào quai hàm. Và rồi, anh quay lưng, sải bước thật nhanh.
Nói thật, tôi không muốn xa anh tẹo nào, tôi muốn đón năm mới cùng anh lắm, muốn được anh đưa đi ngắm pháo hoa, cùng nắm tay anh vào thời khắc chuyển giao năm cũ sang năm mới.
Hoàng Thiên hỏi nhưng lại chẳng trả lời chứng tỏ anh không thể. Tôi biết, tôi hiểu và tôi rất cảm thông cho anh. Anh là một trong hai đứa cháu của chủ tịch Hana, là một trong hai người thừa kế sáng giá trong tương lai, làm sao anh có thể ở lại chỉ vì một cô người yêu chứ.
Ông anh sẽ buồn nếu anh không đến Mỹ cùng ông đón Tết.
Bữa cơm trưa vừa dọn lên thì Hoàng Thiên và mẹ anh cũng vừa xuống tới. Tôi đoán sau bữa cơm này, anh sẽ gọi tôi lên phòng, giúp anh gấp quần áo, cho vào vali.
Bà Ngọc Minh thì không hành tôi như anh, những việc đó bà sẽ tự làm. Tôi nhớ rất rõ có một lần, vì anh bỏ thằn lằn vào bịch sỏi màu khiến tôi sợ khóc thét nên tôi đã nuôi ý định phục thù. Thế là, chuyến công tác ấy, tôi đã lén mua một cái váy đen ngắn và bỏ vào vali thay vì quần đùi.