Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 62: Người Tình Trong Mơ - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:29
Phải công nhận là gã đàn ông này ngoan lắm. Tôi để bộ nào phía trên thì anh lấy mặc trước. Đến ngày thứ ba, anh trở về khách sạn sau cuộc họp, lấy đồ đi tắm mới phát hiện.
Lúc đó, qua màn hình điện thoại, anh giơ chiếc váy nữ và áo thun đàn ông lên cho tôi xem. Tôi giả vờ hoảng loạn, bảo chắc xếp nhầm đồ mình vào đồ anh nhưng trong bụng thì đang cười khoái chí.
Cuối cùng, Hoàng Thiên đành ra ngoài mua quần. Lúc về nhà, anh cứ nhìn tôi như thể muốn xuyên thủng tôi vậy. Sau đó thì anh luôn cẩn thận kiểm tra lại quần áo mỗi khi tôi xếp đặt xong rồi mới kéo vali ra khỏi cửa.
- Mẹ, mẹ sang Mỹ cùng Hellen nhé, con sẽ ở lại Việt Nam.
Cục cơm trắng vừa vào miệng tôi thì câu nói của Hoàng Thiên đột ngột cất lên khiến tôi chẳng nhai được nữa. Mắt tôi mở to, hướng về phía anh, còn anh thì thản nhiên như không, gắp con mực chiên cho vào chén.
- Con sao vậy? Chúng ta đặt vé hết rồi mà. – Bà Ngọc Minh cũng ngừng đũa và mắt cũng trợn tròn, to chẳng kém gì tôi.
- Con cảm thấy không khỏe. – Hoàng Thiên đáp.
- Con có thể dời ngày bay lại mà. Mà… con thấy trong người thế nào?
- Con mệt ạ. Công việc những ngày cuối năm và các dự án đầu năm đã vắt kiệt sức của con rồi, con muốn ở một mình và nghỉ ngơi.
- Cũng phải, năm nay nhiều biến động quá. Nhưng ông con sẽ buồn đấy. Mẹ thấy con vẫn ổn mà. – Giọng bà Ngọc Minh đầy thiểu não.
- Chẳng lẽ mẹ đợi khi con nằm dài ra thì mới tin con mệt sao? Con đang cố đấy.
Anh vừa dứt lời thì bà cũng cười xòa. Tuy giọng điệu vẫn mang theo nhiều nuối tiếc nhưng bà vẫn gật đầu đồng ý và khuyên anh nên ăn uống nhiều vào, giữ tinh thần thoải mái, tạm buông bỏ suy nghĩ liên quan đến công việc.
Tiếp đó, bà lại quay sang tôi, bảo tôi nhớ chăm sóc con trai bà, nấu đồ tẩm bổ cho Hoàng Thiên.
Tôi cũng dạ dạ vâng vâng, gật đầu như gà mổ thóc.
Cái quái quỷ gì đang diễn ra trong đầu tôi vậy? Sao mấy món mà bà chủ căn dặn tôi nên nấu cho anh ăn lại khiến tôi liên tưởng tới công dụng bổ thận tráng dương, tăng cường chuyện đó kia chứ? Điên mất thôi. Sao tôi lại trở thành kẻ biến thái rồi?
Nếu Hoàng Thiên mà biết được những gì đang chi phối suy nghĩ của tôi trong lúc này, hẳn là anh ngạc nhiên lắm thay. Mắt anh sẽ lồi ra, miệng anh sẽ há hốc. Chắc chắn là vậy.
Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí yên ắng. Hai mẹ con anh về phòng, còn tôi ở lại dọn dẹp và chờ người chở mấy cây quất kiểng, hoa hướng dương, hoa cúc, hoa mai đến.
Không riêng gì năm nay, mọi năm, tuy chỉ có mình tôi ở đây thì bà Ngọc Minh vẫn mua rất nhiều hoa, đặt khắp trong nhà ngoài sân. Bà bảo phải trang trí rực rỡ cho có không khí, hút tài lộc, may mắn.
Đang ngồi trước bậc thềm, hóng gió chờ xe thì bỗng tôi giật thót khi bàn tay to đột nhiên đặt trên vai mình. Đến khi thấy mặt Hoàng Thiên rồi mà tim tôi vẫn còn nhảy tán loạn. Tôi cứ ngỡ anh ngủ trưa rồi chứ.
- Anh xuống phụ khiêng cây vào thôi, họ mới gọi.
Vừa nhẹ nhàng giải thích, anh vừa ngồi bệt xuống bậc thềm giống tôi, có điều khoảng cách giữa cả hai khá xa. Cũng nên như vậy, ngồi sát vào nhau quá, nhỡ mẹ anh đột ngột xuất hiện, khéo tôi lại phản xạ nhanh mà đẩy anh chúc cù cù xuống sân mất.
Lúc đó, tôi chắc chắn bà Ngọc Minh sẽ tống cổ tôi ra khỏi nhà, tôi sẽ phải ăn Tết dưới gầm cầu chứ vé xe đâu mà về quê nữa. Ăn xong thì lo thanh toán tiền vi phạm hợp đồng vì tội làm cậu chủ đáng yêu này bị thương.
- Hoàng Thiên. – Tôi gọi khẽ.
- Ừ.
- Anh… à, anh… sao anh…
- Anh muốn đón giao thừa cùng em, dẫn em đi ngắm pháo hoa, nói chúc mừng năm mới với em, ăn bánh mứt cùng em và… đưa em về thăm mộ ba mẹ em.
Sống mũi tôi bất giác cay xè, nước mắt rơm rớm xóa nhòa tầm nhìn. Lẽ nào Hoàng Thiên đọc được suy nghĩ của tôi sao? Anh đã chọn tôi thay vì về Mỹ đoàn viên cùng gia đình.
Tôi thật lòng không muốn mình biến thành nguyên nhân chia cắt cái Tết đoàn viên của anh và người thân đâu. Thế nhưng, tôi vẫn có những ước nguyện của riêng mình. Chỉ một năm đầu yêu nhau thôi, những năm sau, tôi sẽ không ích kỷ cầu mong anh ở lại đón Xuân với mình nữa.
Giây phút này, tôi chỉ muốn nhào qua, ôm chầm lấy anh, khóc và nói lời cám ơn để được anh vỗ về, dỗ dành, cưng nựng. Anh chàng badboy trong suy nghĩ ngày nào giờ đây đã trở thành một goodboy trong lòng tôi. Tôi yêu anh c.h.ế.t đi được.
- Cám ơn anh, Hoàng Thiên. Em… em thật sự rất vui. – Tôi hấp háy mắt để nhìn anh rõ hơn, lí nhí nói.
- Ừ. Anh cũng rất vui. Phùng Mỹ Trân, mùa xuân của anh.
Cả hai chúng tôi cùng mỉm cười, mắt nhìn nhau hồi lâu rồi chuyển hướng ra cánh cổng lớn. Không khí mùa xuân đang tràn dần đến căn biệt thự kín cổng cao tường.
Chỉ chốc lát nữa thôi, hoa vàng sẽ khoe sắc, tô thắm nơi này, tô thắm mối tình chớm nở của chúng tôi. Ngày mai, tôi sẽ đi mua bánh mứt, hột dưa, bánh chưng, bánh tét, dưa kiệu nữa. Tôi sẽ cùng người mình yêu đón một cái Tết ấm áp, đầy ý nghĩa.