Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 69: Bí Mật Không Còn Là Bí Mật - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:30

Ngày mồng tám Tết, bà Ngọc Minh và Hellen cũng đáp chuyến bay xuống sân bay Tân Sơn Nhất. SunshineBank cũng như bao ngân hàng khác, khai trương từ ngày mồng năm và Hoàng Thiên cũng đã trở lại với guồng quay công việc. Thành thử người đưa bà về nhà là trợ lý riêng.

Như bao chuyến đi xa khác, bà vẫn nhớ mua quà cho tôi. Chỉ là, món quà lần này khá giá trị, một sợi dây chuyền vàng có mặt hình lá cây rẻ quạt.

- Món quá này đắt tiền quá. – Tôi ái ngại nhìn bà khi chiếc hộp trang sức vừa được mở ra.

- Đây là món quà cuối cùng cô tặng cho cháu. – Bà đưa tay đẩy nó về phía tôi, nghiêm giọng nói.

Món quà cuối cùng ư? Linh tính mách bảo cho tôi biết ý nghĩa chẳng mấy tốt lành đằng sau câu nói đó. Tuy nhiên, tôi không thể hiểu nổi bà đang muốn nói gì tiếp theo. Tôi đã làm điều gì khiến bà không hài lòng sao?

- Mỹ Trân à, cô đưa cháu về đây là vì cần một người giúp việc, không phải là có ý gán ghép cháu cho con trai cô. Cháu hiểu chứ?

Đầu tôi ong ong lên như có động cơ máy bay lướt qua, mắt tôi tối lại bởi không thể ngờ bà chủ lại biết chuyện giữa tôi và Hoàng Thiên. Anh bảo sẽ thưa chuyện với bà sau một tháng nữa kia mà.

Anh nói dối sao? Anh thậm chí còn không cho tôi có thời gian chuẩn bị tâm lý.

- Cháu và Hoàng Thiên đang yêu nhau sao? Hai đứa đang bí mật hẹn hò à?

Đến nước này, tôi không thể nói dối được nữa. Hẳn bà chủ đã biết rõ nên mới mạnh dạn hỏi như vậy. Ngay lúc này, tôi không có cơ hội gọi cho Hoàng Thiên để cầu cứu anh, gọi anh chạy về với mình.

- Vâng ạ.

Tiếng đập tay mạnh xuống bàn khiến toàn thân tôi run rẩy, nước mắt bất giác trào ra. Bà Ngọc Minh chưa bao giờ tức giận với tôi nhưng giờ phút này, tôi biết đã chạm tới giới hạn của bà rồi.

Tôi cúi gầm mặt, không dám nhìn lên, hai tay siết chặt lấy chiếc hộp nhung màu xanh đậm, bấu víu vào nó như điểm tựa.

- Mỹ Trân, cháu làm cô quá thất vọng. Lúc Hellen nói với cô, cô còn hết lời bênh vực cháu. Không ngờ, cháu dám âm thầm quyến rũ con trai cô.

Nước mắt tôi tí tách rơi xuống, ướt đẫm mu bàn tay. Hóa ra không phải Hoàng Thiên nói mà là Hellen. Hóa ra, cô ấy nhận ra điều bất thường giữa tôi và anh.

Tôi không hề có ý quyến rũ Hoàng Thiên. Tình cảm của chúng tôi đến một cách tự nhiên mà ngay chính tôi còn không hay biết. Thế nhưng, tôi không thể biện minh gì trong lúc này.

Tôi biết nói gì đây? Bảo rằng mình không quyến rũ anh ư? Ai mà tin khi chính tôi đã thừa nhận hai chúng tôi đang hẹn hò bí mật?

- Cô không muốn nói nhiều nữa. Mỹ Trân à, con dâu của cô chỉ có thể là Hellen. Hợp đồng giữa chúng ta đến đây chấm dứt. Cô sẽ đơn phương hủy hợp đồng, cháu không cần tiếp tục công việc này nữa. Hãy nói lời chia tay Hoàng Thiên và đi đi.

- Cô ơi, cháu thật lòng yêu thương anh Hoàng Thiên. – Tôi run run nói.

- Nếu yêu nó thì cháu hãy nghĩ cho tương lai của nó. Ông nội Hoàng Thiên sẽ không bao giờ chấp nhận cháu vào làm dâu nhà họ Hoàng đâu. Nó sẽ mất tất cả nếu dám cãi lời ông ấy. Nó có thể yêu đương với bất cứ ai nhưng không thể tùy tiện kết hôn. Cô cũng vì nghĩ cho cháu và cho nó thôi.

Lời vừa dứt thì bà Ngọc Minh cũng đứng lên và đi thẳng lên cầu thang. Căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mình tôi. Lúc này, tiếng nấc mới có thể bật ra.

Hết rồi, hết thật rồi. Tôi và anh sao lại thành ra nông nỗi này.

Tôi không muốn anh trở thành một kẻ trắng tay, chật vật mưu sinh như bao người khác. Bàn tay mềm như vải ấy không thể vì tôi mà chịu chai hằn được.

Điều ước của anh, mong muốn của tôi đã chẳng thể thành hiện thực. Tôi có ngờ đâu lần đầu đón giao thừa, ngắm pháo hoa cùng anh lại chính là lần cuối.

Nói lời chia tay ư? Tôi làm sao gom đủ dũng khí để nói chứ? Tôi sẽ khóc khi anh chất vấn lý do. Tôi không phải diễn viên, tôi không thể bày biện ra bộ mặt vô tình và trân mắt lên nói dối khi đối diện anh được.

Thà rằng âm thầm ra đi chứ tôi nhất định không nói đâu. Hoặc là tôi sẽ nói qua điện thoại sau khi đã đến một nơi khác.

Lê tấm thân chẳng còn chút sức lực nào về phòng, tôi cố thu dọn quần áo và các vật dụng của mình. Tôi sẽ đi ngay bây giờ. Tôi không nên mặt dày, khiến bà Ngọc Minh khó chịu, tôi không nên để xảy ra cuộc xung đột, cãi vã giữa mẹ con Hoàng Thiên.

Cầm chiếc nhẫn bạc tỷ trên tay, nấn ná hồi lâu, tôi quyết định để nó lại. Tất cả món quà có giá trị mà anh tặng tôi, tôi đều để lại hết. Nếu như tôi mang đi, khác nào tôi lợi dụng anh.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.