Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 80: Người Đàn Ông Ấm Áp - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:31
- Mỹ Trân, anh có việc cần đến công ty giải quyết. Em cần gì thì cứ nói với cô ấy nhé, xong việc, anh sẽ vào với em. Nhớ suy nghĩ tích cực lên, đừng buồn phiền hay tủi thân gì cả, nhớ nhé.
Cách Tấn Phong quan tâm người khác thật chu đáo, đến mức tôi có cảm giác anh đang xem tôi là trẻ con đấy.
Tôi bây giờ chỉ cần biết được chút tin tức về Hoàng Thiên, biết anh ổn là tôi sẽ không còn điều gì lắng lo hay buồn sầu nữa. Thế nhưng, nếu nói ra, tôi sẽ khiến Tấn Phong tổn thương. Tôi không nên chỉ biết nghĩ cho mình mà quên cảm nhận của anh.
- Em biết mà. Anh cứ yên tâm làm việc, đừng chia trí vì em. – Tôi tặng anh một nụ cười theo câu đáp lời.
Thế là, một ngày buồn tẻ trong bệnh viện trôi qua. Tôi và cô điều dưỡng chẳng nói chuyện gì nhiều. Cô ấy muốn tôi có không gian riêng để dưỡng bệnh nên sau khi làm xong việc thì lui ra ngoài, thi thoảng mới vào xem chừng thôi.
Còn tôi cũng chẳng thích tán dóc với người lạ trong lúc này. Kiểu buồn đến độ không muốn cất mép. Đúng vậy, là buồn đến độ không muốn mở miệng nói bất cứ điều gì.
Xâm xẩm tối, Tấn Phong đến với ly chè thập cẩm trên tay. Đúng món tôi thích. Trông anh tươi tỉnh hơn ban sáng. Phải công nhận là những người đẹp như anh và Hoàng Thiên thì mặc trang phục gì cũng đẹp, tối giản nhất thì vẫn cứ đẹp, nổi bật.
- Từ từ nào. Đau lắm đúng không? – Anh vội chạy lại, đỡ tôi đến ghế ngồi khi tôi vừa chật vật di chuyển.
- Tại chân em đang kéo da non. Mấy vết lác khô lại, níu da nên đau. – Tôi méo mặt đáp.
- Qua mấy hôm nữa sẽ bớt.
Anh cho ít đá lạnh vào rồi cẩn thận đút cho tôi từng chút một. Thật kỳ lạ là tôi chẳng còn cảm nhận được vị ngon ngọt trong ly chè nữa. Từ hôm qua đến hôm nay, bụng vẫn thấy đói nhưng khi ăn thì không hề thấy ngon.
Không biết Hoàng Thiên thế nào rồi? Anh tỉnh hay vẫn hôn mê? Anh có ăn được chút cháo hay uống được chút sữa nào không?
- Trưa nay chủ tịch Hana và tổng giám đốc Hoàng Thuận đã đến Việt Nam. Tang lễ của bà Ngọc Minh đang được tiến hành. Mọi tin tức chỉ lấy được từ nội bộ mà thôi, phóng viên không được phép tác nghiệp. Giờ viếng cũng giới hạn. Có thể sẽ hỏa táng vào sớm ngày mai. – Giọng Tấn Phong chùng xuống.
- Nhà tang lễ thành phố sao anh? – Giọng tôi lạt hẳn đi.
- Không, họ cử hành dưới tỉnh luôn. Tro cốt nghe nói sẽ được đưa sang Mỹ. Hoàng Thiên… nghe nói vẫn còn hôn mê, đã được đội ngũ bác sĩ hộ tống sang Mỹ vào trưa ngày nay rồi.
Tôi không biết mình đã khóc từ lúc nào. Tôi không có cảm giác gì khi nước mắt trào tuôn. Chỉ biết rằng lúc Tấn Phong rút khăn giấy đưa lên mặt tôi thì mặt tôi đã đầm đìa, ướt đẫm.
Hoàng Thiên đã đi rồi, chính thức rời xa tôi. Chúng tôi không còn cùng nhau đứng chung trên mảnh đất hình chữ S này nữa. Hy vọng anh sẽ sớm bình phục, đừng để lại bất kỳ di chứng nào. Hy vọng anh sớm lấy lại phong độ như ngày nào, một người đàn ông hoàng kim, một vị lãnh đạo tài ba.
Lau khô nước mắt cho tôi xong, Tấn Phong mở bài báo mới nhất về sự thay đổi nhân sự của Hana tại Việt Nam cho tôi xem. Vị trí của cả bà Ngọc Minh và Hoàng Thiên đều được thay thế bằng hai nhân sự cấp cao đang công tác tại trụ sở chính của Hana bên nước Mỹ. Họ sẽ đến và tiếp quản sau vài ngày nữa.
Chợt nhớ tới câu nói của Hellen, tim tôi đập nhanh và mạnh hơn. Hoàng Thuận biết Hoàng Thiên chẳng có mối quan hệ m.á.u mủ nào ràng buộc với mình nên luôn muốn đá anh ra khỏi vị trí người thừa kế thứ hai.
Nếu như đầu óc của Hoàng Thiên không mấy bình thường sau khi tỉnh lại thì có phải anh sẽ mất luôn quyền thừa kế không? Dù gì anh cũng đâu phải cháu ruột của chủ tịch Hana. Có thể bây giờ ông nội anh thương anh vì chứng kiến anh lớn lên từ bé nhưng tương lai thì chưa biết.
- Hôm nay Ánh Tuyết không vào được rồi. Cô ấy bận tiếp khách cùng sếp. – Tấn Phong lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn độn của tôi.
- À. Vâng. Hôm qua cô ấy khoe có thể uống tám lon bia mà không say ấy ạ. – Tôi đưa mu bàn tay lên lau giọt nước mắt còn vương trên khóe mi mình, sụt sùi đáp.
- Mỹ Trân à, chuyện cũng đã lỡ cả rồi. Điều quan trọng bây giờ là em cần phải khỏe lại. Hãy nghĩ tới người đã sinh ra em và những người yêu thương em. Cố gắng vượt qua khoảng thời gian này em nhé. Mặt Trời sẽ mọc vào sáng mai, tích cực lên nhé. - Bàn tay to của Tấn Phong chạm nhẹ vào vai tôi, khẽ vỗ về.
Người yêu thương tôi sao? Tôi còn có ai yêu thương tôi chứ? Dòng họ hai bên, cả nội lẫn ngoại đều xem tôi như món đồ xui xẻo.
Đôi khi, tôi hoài nghi tình cảm của Hoàng Thiên, của Tấn Phong dành cho mình. Đôi khi tôi nghĩ hai người họ dành tình cảm cho tôi là vì cái gọi là dục vọng thường tình kia.
Chuyện tình của tôi và Hoàng Thiên phát triển cực nhanh sau cái đêm trăng úa sao mờ khiến tôi vẫn luôn cho rằng anh yêu tôi phần lớn vì đam mê cơ thể của tôi dẫu anh từng nói đã yêu tôi từ lâu trước đó.
Người cùng chung huyết thống mà còn không thương tôi thì làm sao người dưng nước lã có thể thương tôi cho được.
- Em sẽ cố. Cảm ơn anh, Tấn Phong.
- Ừ, mau khỏe mạnh, cho anh thấy một Mỹ Trân hoạt bát, yêu đời. Đó chính là lời cảm ơn chân thành nhất.
Tấn Phong tiếp tục đút chè cho tôi ăn.
Anh và Hoàng Thiên đều yêu tôi. Thế nhưng khác với Hoàng Thiên luôn muốn độc chiếm, sở hữu tôi thì anh lại khác. Tôi có cảm giác tình cảm của anh rất rộng, mênh m.ô.n.g và bao dung.
Chỉ là, tôi thích sự bá đạo kia của Hoàng Thiên hơn. Mãnh liệt, nồng nàn. Đó chính là điều tôi thích.