Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 81: Người Tốt Còn Rất Nhiều - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:31
Sau hai tuần nằm dầm dề trong bệnh viện, cuối cùng, bác sĩ cũng cho phép tôi xuất viện và dặn Tấn Phong đưa tôi đến thăm khám, kiểm tra vào mỗi đầu tuần.
Khoảnh khắc chiếc ô tô chạy ra khỏi cổng lớn, tôi thấy mình như được tái sinh.
Mấy hôm trước, Tấn Phong có đưa mẹ anh đến thăm tôi. Vì anh cứ ngủ lại bệnh viện nên bà đ.â.m nghi ngờ, quy cho anh cái tội làm điều gì mờ ám, thành thử anh chỉ còn cách để bà tận mắt chứng kiến cô bạn cùng trường đang trong tình trạng rách rời, chắp vá là tôi đây.
Mẹ Tấn Phong là một người phụ nữ rất phúc hậu, hiền lành và quan trọng là bà chẳng câu nệ thân phận. Bà bảo kiếp người tạm bợ, giúp được ai thì nên giúp, còn chèo kéo tôi về nhà ở cùng mẹ con bà để tiện có người chăm sóc.
Thế nhưng, tôi làm sao dám phiền đến họ. Hơn nữa, tôi không nên lảng vảng bên cạnh Tấn Phong, khiến anh vì mình mà bỏ lỡ những mối duyên tình khác.
Cũng may có cô nàng Ánh Tuyết thu nhận tôi, chủ động rủ rê tôi đến ở cùng. Ánh Tuyết chưa có bạn trai, chưa nghĩ đến chuyện yêu đương nên tôi cũng không cảm thấy ngại khi sống chung cùng cô ấy.
Ít nhất, tôi không biến thành bóng đèn cản trở vì chẳng có anh chàng nào đến chơi nhà cả.
Chiếc xe đưa tôi và Ánh Tuyết về nhà khi bóng chiều đã buông xuống trên khắp nẻo đường thênh thang trong thành phố. Tôi nhớ Hoàng Thiên quá, nhớ lúc anh chở tôi đi trên đường như thế này.
Có phải cuộc tình giữa tôi và anh là cuộc tình ngắn ngủi nhất không?
Nhờ vào mối quan hệ với một nhân sự cao cấp trong ngân hàng SunshineBank mà Tấn Phong biết được ca phẫu thuật lần hai của Hoàng Thiên đã thành công và anh đang trong quá trình hồi phục rất tốt.
Tôi hiểu Tấn Phong hỏi han tình hình Hoàng Thiên chỉ vì anh nhận ra điều tôi muốn biết. Anh muốn tôi yên tâm.
Tôi cũng chỉ cần biết đến đây thôi, không muốn làm phiền anh, vòi vĩnh anh theo dõi tình hình của Hoàng Thiên theo từng tuần, từng tháng được.
Chỉ cần còn Hellen ở cạnh Hoàng Thiên thì anh sẽ không bị ông nội ghét bỏ. Chỉ cần anh nghe lời ông nội, nối lại đoạn tình kia thì anh sẽ vẫn là người thừa kế sáng giá của Hana. Ít nhất, ông nội anh sẽ vì giao tình với ông ngoại của Hellen mà chấp nhận anh như đã từng.
- Em có cần gì thì cứ gọi cho anh nhé. Đừng đi lung tung, nên ở trong nhà đến lúc bình phục hẳn rồi muốn đi đâu thì đi. - Tấn Phong đặt tôi xuống giường, ân cần căn dặn.
- Em biết rồi. Còn Ánh Tuyết nữa mà. – Tôi nhoẻn cười, gật đầu.
- Phải đó, anh tưởng chỉ có mình anh biết lo cho Mỹ Trân sao? Đây là địa bàn của em đó. – Ánh Tuyết đặt túi đồ của tôi xuống, cong môi nói.
- Vậy… thời gian này phiền em rồi.
Sau khi giúp Ánh Tuyết sửa lại cái bản lề cửa, Tấn Phong cũng nhanh chóng rời đi. Bên công ty anh đang gấp rút làm hồ sơ đấu thầu gói cung cấp vật tư, trang thiết bị y tế cho các bệnh viện.
Anh đã vì tôi mà lãng phí khá nhiều thời gian vàng bạc, để rồi phải thức đêm thức hôm, thức đến tận sáng để kiểm tra toàn bộ hồ sơ mà nhân viên cấp dưới gởi đến.
- Xem cách anh ấy nói kìa. Cứ như anh ấy đang gởi gắm người yêu cho mình chăm sóc vậy. – Ánh Tuyết nhún vai ngay khi quay lại bên tôi.
Tôi chẳng biết nói gì hơn, chỉ cười trừ. Ánh Tuyết không biết tôi yêu Hoàng Thiên, thành thử trong hai tuần qua, cô nàng liên tục đẩy thuyền cho tôi và anh. Anh thì im lặng, còn tôi chỉ mỉm cười.
Thầm nghĩ cũng không nên để cô bạn hiểu lầm, thế là, tôi quyết định nói rõ cho cô ấy biết người trong tim mình là ai.
Đúng như tôi dự đoán, khi biết tôi và Hoàng Thiên từng là một cặp tâm đầu ý hợp, mắt Ánh Tuyết mở to hết cỡ, miệng thì há hốc, đầu lắc lắc ra chiều chẳng tin.
Thật lòng mà nói, nếu tôi ở vị trí của Ánh Tuyết và nghe một cô bạn vốn không có gì nổi trội lại khiến một vị chủ tịch ngân hàng ngỏ lời yêu đương thì tôi cũng không tin đâu.
- Mình nhớ rồi. Ánh mắt anh ấy nhìn cậu lúc gặp ở nhà hàng hôm ấy rất lạ, rất tức giận. Thì ra là vì ghen. – Ánh Tuyết nói lớn sau hồi lâu ngẫm nghĩ.
- Ừ. Lúc đó mình vẫn chưa nhận lời làm bạn gái anh ấy. – Tôi cúi đầu, đáp khẽ.
Khoảng không gian rơi vào im lặng. Tôi có thể nghe rõ tiếng thở dài của Ánh Tuyết. Bước chân cô ấy dần tiến lại, vòng tay ôm lấy tôi, vỗ về an ủi. Tôi không kiềm được những nhớ nhung và tiếc nuối dành cho Hoàng Thiên, bật khóc nức nở trên bờ vai gầy của người bên cạnh.
Tôi sẽ khóc một lần thật lâu, thật lớn, cho lệ sầu gột rửa những kỷ niệm vui buồn ngày qua. Tương lai mai này của tôi không còn anh nữa, chỉ còn mình tôi độc hành trên con đường đời, đường tình ảm đạm.