Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy - Chương 121
Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:22
Cô chia ra một nửa sự kiên nhẫn, nói với Giang Trần: "Hiểu rõ quá khứ của tinh cầu này, biết những thảm họa mà nó từng gánh chịu, có thể suy đoán đại khái những nguy cơ sinh tồn mà chúng ta sắp phải đối mặt."
"Hả?" Giang Trần không mấy tin tưởng: "Cách nói này của cô có đáng tin không?"
Tùy Thất trả lời anh ta: "Anh tin hay không thì tùy."
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Ba giờ rưỡi chiều, tập trung ở nhà bếp."
Nói xong thì dắt Muội Bảo về phòng nghỉ ngơi.
Trên chiếc nệm mềm mại trong phòng ngủ, vẫn tràn ngập mùi hương của nắng.
Muội Bảo áp mặt vào chăn: "Chị Tùy, em cảm thấy những NPC kia không phải người xấu."
Tùy Thất nằm đối mặt với cô nhóc, xoa bóp mặt cô nhóc: "Làm sao em nhìn ra?"
"Họ không cho chúng ta ăn thịt cá có vấn đề, còn cho chúng ta quả mọng."
Muội Bảo bẻ ngón tay: "Có phòng ở thoải mái, có nước nóng và quần áo, chăn cũng được phơi thơm như vậy."
"Chỉ có điều dâu Tinh Cầu Đỏ quá nhỏ, không đủ no bụng." Cô nhóc dụi vào cánh tay Tùy Thất: "Chị Tùy, khi nào chúng ta đi tìm anh Thần và anh Thẩm?"
Chị Tùy véo nhẹ lòng bàn tay cô nhóc: "Đợi chị làm rõ những nghi vấn trong lòng, chúng ta sẽ đi."
"Làm sao mới có thể làm rõ được ạ?" Muội Bảo hỏi.
Cô đáp lại ba chữ: "Hỏi người khác."
"Hỏi ai ạ?"
"Hỏi năm vị chủ nhà ở đây."
Muội Bảo vô thức hạ thấp giọng xuống: "Họ có nói cho chúng ta không?"
Tùy Thất cười khẽ đáp: "Thử là biết."
Cô đã nói như vậy, Muội Bảo không nghi ngờ gì nữa, cô nhóc nhắm mắt lại bắt đầu ngủ trưa.
Bóng chiều ngả về tây, ba giờ rưỡi chiều, bốn người đúng giờ tỉnh dậy, đi về phía nhà bếp.
Giấc ngủ này của Tùy Thất không hề yên ổn, cô mơ mấy giấc liền, giữa chừng còn tỉnh lại một hai lần.
Muội Bảo và Giang Trần lại cảm thấy chưa ngủ đủ, đến giờ vẫn ngáp lên ngáp xuống.
Ba người đều có vẻ uể oải riêng, chỉ riêng Liên Quyết là có đôi mắt tỉnh táo, trạng thái vô cùng tốt.
Người luyện võ đúng là khác bọt, ngay cả chất lượng giấc ngủ cũng tốt như vậy.
Nhà bếp đã được dọn dẹp cẩn thận, nồi niêu xoong chảo đã qua sử dụng cũng trở nên sạch sẽ, bệ bếp cũng được lau chùi sáng bóng như mới.
Chẳng qua nửa giỏ cá tôm còn lại từ bữa trưa là không thấy đâu nữa.
Tùy Thất quay đầu nhìn sang Giang Trần: "Anh nhân lúc chúng tôi ngủ rồi chạy đến đây ăn vụng đúng không?"
Giang Trần xù lông: "Cô đừng có mà vu khống tôi!"
Tùy Thất cười tủm tỉm: "Được thôi."
"Chào buổi trưa!" Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên bên tai mấy người.
Lâm Hành Xuyên vác một giỏ tre lớn, đi về phía nhà bếp.
"Đây là mẻ vừa mới vớt lên, còn tươi lắm." Cậu chàng chỉ vào đám cá tôm đang nhảy tanh tách trong giỏ: "Bữa tối lấy mẻ này mà làm."
Tùy Thất gật đầu: "Được."
Liên Quyết xách giỏ tre đến bên bồn rửa, cầm một con d.a.o bắt đầu xử lý cá sống.
Cạo vảy, bỏ nội tạng, kỹ thuật vô cùng chuyên nghiệp.
Trong mắt Lâm Hành Xuyên tràn đầy sự tán thưởng, cậu chàng nhìn Tùy Thất nói: "Trợ thủ của cô thật nhanh nhẹn."
Cô lịch sự đáp lại: "Cảm ơn đã khen ngợi."
"Mấy món cá buổi trưa… có thể làm lại lần nữa không? Tôi vẫn chưa ăn đủ." Lâm Hành Xuyên l.i.ế.m khóe môi hỏi.
"Đương nhiên là được." Cô tiếp tục kể tên mấy món ăn: "Vậy thì làm cho mọi người cá phi lê xào tỏi, cá nấu cay Tứ Xuyên, tôm om dầu, còn cho em bé thì làm thêm một món súp cá, thế nào?"
Hai mắt Lâm Hành Xuyên gần như sắp phát sáng, cậu chàng vỗ tay thật mạnh: "Được! Muốn ăn."
Cậu chàng xắn tay áo lên, khoe cơ bắp trên tay mình với Tùy Thất: "Có cần tôi phụ cô không?"
Cô xua tay: "Không cần, bốn người chúng tôi là được rồi, cậu cứ chờ ăn cơm đi."
"Vậy được rồi, tôi đi đây." Sau khi bị từ chối, Lâm Hành Xuyên không hề không vui, cậu chàng nhảy chân sáo rời đi.
Muội Bảo nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Hành Xuyên, nói: "Em trai ba tuổi hàng xóm nhà em, lúc vui vẻ cũng đi như vậy."
Tùy Thất cười, chọt khẽ lên mũi cô nhóc, bắt đầu làm việc.
Sau buổi sáng làm quen, sự hợp tác giữa bốn người đã thuận lợi hơn rất nhiều.
Dưới sự hướng dẫn của Muội Bảo, Giang Trần đã có thể thành thạo điều chỉnh lửa, trở thành thợ nhóm lửa đạt tiêu chuẩn.
Anh ta và Muội Bảo mỗi người phụ trách một bếp lò, thỉnh thoảng còn trao đổi kinh nghiệm nhóm lửa.
Cá của Liên Quyết cũng được xử lý vừa nhanh vừa tốt.
Tùy Thất lại dạy anh cách lấy chỉ tôm, Liên Quyết cũng nhanh chóng nắm được bí quyết.
Bếp trưởng Tùy vô cùng hài lòng, vui vẻ bắt đầu làm cơm tối.
Hai tiếng rưỡi phải làm tám món cá một món canh, thời gian vô cùng gấp gáp.
Giữa chừng Liên Quyết còn giúp làm hai món.
Buổi sáng anh đã ghi nhớ các bước làm cá của Tùy Thất, thành công phục chế lại món cá chẽm hấp và cá kho tàu.
Chậc, trâu thật.
Cứ thế làm việc không ngừng nghỉ đến 6 giờ, cuối cùng mọi thứ cũng xong.
Lúc ba anh em Lâm Hành Trạch, Lâm Hành Xuyên và Lâm Hành Tuyết ngửi thấy mùi thơm, cả ba lập tức chạy đến nhà bếp.
Đứng canh trước bệ bếp, ba người nhìn chằm chằm không rời mắt.
"Được rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi." Tùy Thất vừa dứt lời, ba anh em mỗi người bưng hai đĩa cá chạy về phía phòng ăn.
Lúc bốn người Tùy Thất bưng những món còn lại vào phòng ăn, bọn họ đã ăn được một nửa.
Tùy Thất đặt đĩa tôm om dầu trong tay lên bàn ăn, lùi lại một bước, đứng sau lưng Lâm Hành Tuyết.
Lâm Hành Tuyết đang duỗi dài cánh tay gắp thức ăn, tay áo màu xanh lá cây trượt xuống đến khuỷu tay, trên cánh tay gầy gò trắng bệch, phủ đầy những mảng lớn vảy rắn màu trắng.
Dưới ánh đèn chùm sáng rực, lại phản chiếu ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
"Shhh." Giang Trần cũng thấy cảnh tượng này, không nhịn được hít hà một hơi.
Tùy Thất liếc anh ta một cái cảnh cáo.
Giang Trần bịt miệng, ánh mắt hoảng loạn lần lượt lướt qua năm người trên bàn ăn.
Phần lông xám rậm rạp thô cứng quá mức ở cổ Lâm Hành Trạch, chiếc đuôi lông xù đang vẫy điên cuồng sau lưng Lâm Hành Xuyên, những chiếc màng màu hồng nhạt ở đầu ngón tay Leia.
Giang Trần càng nhìn, mặt càng xanh mét.