Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy - Chương 122
Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:22
Tùy Thất đá vào chân anh ta: "Nhìn một cái là được rồi, đừng nhìn người khác c.h.ế.t trân như thế."
Giang Trần khó khăn dời tầm mắt, bị cảnh tượng bản thân tận mắt chứng kiến làm cho sốc đến mức câm nín.
Tốc độ ăn cơm của năm người trên bàn vẫn rất nhanh, chưa đến mười phút đã kết thúc bữa tối.
Tùy Thất chậm rãi đi đến trước bàn ăn, nhìn về phía nữ chủ nhân: "Quý cô Leia, tôi có một số vấn đề muốn hỏi cô."
Khóe miệng Leia cong lên, cô ấy nở nụ cười ôn hòa: "Mời nói."
Tùy Thất không vòng vo, hỏi thẳng: "Tên trước kia của Tinh cầu Tịch Tức là gì?"
Leia nhẹ giọng nói: "Quên rồi."
"Tại sao nơi này lại trở thành tinh cầu hoang dã?"
Leia hít sâu một hơi, không trả lời.
Tùy Thất tiếp tục hỏi: "Mọi người là NPC, hay vốn là người dân sinh sống ở đây?"
...
Leia vẫn giữ nụ cười, nhưng không trả lời.
Sự im lặng của đối phương khiến Tuỳ Thất đã có đáp án trong lòng, giọng cô từ từ thả lỏng: "Sáng mai muốn ăn gì?"
"Muốn uống chút canh." Lần này Leia trả lời rất nhanh.
"Mấy giờ ăn cơm?"
"Lúc nào cũng được." Leia chu đáo nói: "Các vị làm xong khi nào, chúng tôi ăn khi đó, cứ ngủ cho đủ giấc rồi hẵng dậy nấu cơm."
"Được." Tuỳ Thất mở lời tạm biệt: "Vậy chúng tôi xin phép về nghỉ ngơi trước."
Suốt dọc đường, bốn người không nói gì quay về phòng khách.
Tuỳ Thất xác định mục tiêu, đi thẳng đến bên giỏ tre, lấy hai vốc dâu Tinh Cầu Đỏ, cùng Muội Bảo dựa vào ghế sô pha ăn.
Quả mọng quá nhỏ không đủ no, chỉ miễn cưỡng có thể lót dạ.
Cô xoa cái bụng kẹp lép, đói như vậy ba ngày, có lẽ phải sụt đến năm cân.
Tuỳ Thất nhắm mắt, xoa trán.
Từ lúc tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, cô luôn có chút đau đầu chóng mặt, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Muội Bảo cũng không có tinh thần mấy, lúc này đang dựa vào vai cô, đã sắp ngủ thiếp đi.
Liên Quyết ngồi đối diện, cũng khẽ ấn huyệt Thái Dương.
"A, vãi chưởng!" Giang Trần im lặng hồi lâu cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: "Ban tổ chức nghĩ không thông cái gì à, sao lại thiết kế NPC chẳng đâu ra đâu vậy?"
"Họ không phải NPC." Tuỳ Thất khẳng định nói.
Giang Trần nhíu mày nhìn cô: "Vừa rồi cô hỏi Leia, người ta chưa hề trả lời, làm sao cô biết bọn họ không phải NPC?"
Tuỳ Thất cố nén sự khó chịu trong người, nói ra phân tích của mình: "Vì giữ im lặng là lựa chọn cô ấy đưa ra sau khi suy nghĩ, biết suy nghĩ, nghĩa là cô ấy có ý thức tự chủ."
"Chỉ vì cái này thôi?" Giang Trần không tin.
"Cũng không hoàn toàn." Tuỳ Thất mỉm cười: "Trực giác của tôi mách bảo, họ không phải NPC."
"Cô cũng qua loa quá rồi đấy." Giang Trần châm chọc: "Hỏi ba câu, chẳng hỏi ra được cái gì."
"Hừ." Tuỳ Thất đáp trả: "Tôi hỏi ra được rất nhiều đấy, là do chính anh không hiểu đáp án thôi."
Giang Trần bĩu môi: "Cô nói phét cái gì thế, Leia tổng cộng chỉ trả lời cô hai chữ "quên rồi", cô biết được cái gì chứ?"
Tuỳ Thất giơ một ngón tay lên: "Đầu tiên, chúng ta có thể chắc chắn Tinh cầu Tịch Tức thật sự đã từng đổi tên."
"Thứ hai, họ là dân bản địa trên tinh cầu này, tôi đoán là tộc Người Thú."
Tuỳ Thất giơ ngón tay thứ ba lên: "Cuối cùng…"
"Không khí ở đây có vấn đề." Liên Quyết nói tiếp.
Tuỳ Thất búng tay một cái: "Nói chính xác hơn, là hàm lượng oxy trong không khí có vấn đề."
"Đau đầu, chóng mặt, mệt mỏi, buồn ngủ." Một tay cô chống trán: "Đều là những triệu chứng khó chịu xuất hiện khi ở trong môi trường có nồng độ oxy cao thời gian dài."
Liên Quyết lấy một quả dâu Tinh Cầu Đỏ có lớp vỏ đã chuyển sang màu nâu từ trong giỏ tre ra: "Tốc độ oxy hóa của quả mọng tăng nhanh gấp mấy lần."
Anh vừa nói xong, Tuỳ Thất lập tức nói tiếp: "Hải sản cũng biến chất rất nhanh."
Liên Quyết: "Nồng độ oxy trong không khí quá cao sẽ gây ngộ độc oxy. Hệ thần kinh, hệ tiêu hóa, thị lực và phổi đều bị tổn thương."
Tuỳ Thất: "Xem ra nguy cơ phải đối mặt lần này là môi trường có nồng độ oxy cao đến mức cực đoan."
Liên Quyết: "Có lẽ không chỉ như vậy."
Tuỳ Thất: "Cùng ý kiến."
Hai người cứ thế anh tới tôi lui phân tích xong, sau đó thống nhất ý kiến.
Giang Trần nghe đến trợn mắt há mồm.
Không phải chứ, Liên Thần lợi hại như vậy cũng thôi đi, từ lúc nào cái đồ trong đầu chỉ có yêu đương Tuỳ Thất lại trở nên thông minh như vậy?
Cuộc đối thoại này, không ngờ anh ta không chen vào được chữ nào?
Chẳng lẽ anh ta thật sự trở nên ngu ngốc rồi sao?
Không, tuyệt đối không thể!
Để chứng minh IQ của mình vẫn online, Giang Trần vắt hết óc suy nghĩ ra một phỏng đoán vô cùng hợp lý: "Những tên Người Thú đó định nhốt chúng ta lại làm lương thực dự trữ, đúng không?!"
Muội Bảo đang mơ màng thiếp đi nhẹ giọng phản bác: "Họ không ăn thịt người đâu."
"Không thể nào." Giang Trần cũng hạ thấp giọng: "Chẳng phải cái tên cao lớn kia đã nói định ăn chúng ta sao?"
Muội Bảo nói có sách mách có chứng: "Nhưng anh Hành Xuyên cũng nói, ngày nào họ cũng ăn cá sống tôm sống, ăn đến sắp phát ói."
Tuỳ Thất cong môi khen: "Muội Bảo nhà ta thật thông minh."
Giang Trần không chấp nhận nổi việc mình còn không lanh lợi bằng một cô nhóc chín tuổi, tức giận ngậm miệng.
Thảo luận kết thúc, trạng thái của cả bốn người đều không tốt lắm, cả bốn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi sớm.
Tuỳ Thất chia sẻ thông tin thu thập được cho Tả Thần và Thẩm Úc, sau đó cùng Muội Bảo đầu tựa đầu ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tuỳ Thất bị mùi m.á.u tanh thoang thoảng nơi đầu mũi đánh thức.
Cô lập tức nhìn sang Muội Bảo bên cạnh, nhẹ nhàng kiểm tra một lượt, không phát hiện vết thương nào.
Muội Bảo ngủ rất say, không hề bị đánh thức.
Tuỳ Thất cẩn thận ngửi lại, phát hiện mùi m.á.u tanh truyền đến từ ngoài cửa.
Cô ngồi dậy, trước tiên gửi một tin nhắn cho Liên Quyết: "Anh còn thức không?"