Nghe Nói Tôi Siêu Dữ - Chương 63

Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:03

Những vật thể dạng bông màu trắng xám vẫn đang bay lượn khắp trời.

Lâm Dữu xòe tay ra, để một mảnh trong số đó rơi vào lòng bàn tay mình, sau đó nhẹ nhàng vê lại, nhìn nó tan vụn và lan ra thành những mảnh tro đen.

Những thứ trôi nổi trong sương mù không phải là bông tuyết, không phải là bông liễu, mà là vật thể đang cháy bất thường.

Giản Minh Giai đi kiểm tra đoạn đường phía sau ô tô, bên đó cũng trắng xóa một màu, trừ khi đến gần thì không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

“Được rồi.”

Lúc này cô cũng quay về.

“Phía sau là vách đá, không còn đường đi nữa rồi.”

“Không sao cả, có đường cũng chẳng làm gì được.” Vừa nãy bọn họ cũng đã thử khởi động xe, đáng tiếc chiếc xe trông rẻ tiền này c.h.ế.t máy hoàn toàn: "Với lại, đằng nào cũng đã bị mắc kẹt ở thế giới bề mặt rồi.”

“Cái đó.”

Nãy giờ cô gái mặt trái xoan im lặng lắng nghe giơ tay: "Tôi có thể xin một bản phiên dịch được không?”

“‘Thế giới bề mặt’ là cái gì vậy?” Cô ta hỏi.

“Uhh...” Lâm Dữu nhìn cô ta: "Cô xem ‘Silent Hill’ chưa?”

“Chưa.”

Cô gái thành thật trả lời: “Chỉ nghe nói qua thôi, chứ chưa xem. So với Silent Hill, tôi nghĩ tôi hiểu Raccoon City (Quỷ Dữ Trỗi Dậy) hơn đó.”

“Nếu tóm tắt đơn giản.”

Giản Minh Giai tiếp lời.

“‘Silent Hill’ là một thị trấn nhỏ, nhiều năm trước đã bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi thành một đống tàn tích – dĩ nhiên, đây là tình trạng ở ‘thế giới thực’ trong mắt người bình thường.”

“Trên thực tế, xuất phát từ nhiều nguyên nhân trong quá khứ, nơi này đã biến dạng sinh ra một thế giới khác song song với thế giới thực. Sau khi bị kéo vào thế giới khác đó, mặt tối trong lòng người sẽ bị một loại sức mạnh nào đó hiện thực hóa thành đủ loại quái vật xuất hiện, sau đó...”

Cô làm một động tác “rắc” trên cổ.

“Thế giới khác này lại có thể chia thành hai tầng không gian là bề mặt và bên trong... Giống như bây giờ chúng ta đang ở thế giới bề mặt, tuy cũng có quái vật nhưng ít hơn và yếu hơn. Tuy nhiên, đôi khi sẽ xảy ra sự chuyển đổi giữa bề mặt và bên trong, quái vật ở thế giới bên trong khó đối phó hơn nhiều.”

“Ra là vậy...”

Cô gái mặt trái xoan chống cằm.

“Cảm ơn nha, tôi hiểu sơ sơ rồi.”

Cô ta ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười tươi tắn: "À đúng rồi nãy giờ chưa hỏi, hai người là một đội à? Tôi tên là Kiều Xán, có thể chế tạo s.ú.n.g các kiểu, là một xạ thủ.”

Lâm Dữu ngẩn người.

Kể từ phó bản của Mary Shaw, gần như không ai còn tự giới thiệu thân phận trực tiếp như vậy ngay từ đầu nữa.

Hơn nữa...

“Năng lực này...” Giản Minh Giai không khỏi kinh ngạc mà thốt lên kinh ngạc.

Xét trên một khía cạnh nào đó, quá thích hợp với phó bản này.

Phần lớn quái vật ở Silent Hill đều có thể bị đánh bại.

Họ lục tung cả xe cũng không tìm được nửa tấc vũ khí nào... Trong phim người ta còn có nữ cảnh sát mang s.ú.n.g đi theo, nhân vật chính trong game còn được cảnh sát tặng súng. May mắn là bây giờ có Kiều Xán làm nghề như vậy, tất nhiên, có lẽ hệ thống nghĩ đến cô ta nên mới không tạo vũ khí trong xe cũng nên.

“Chế tạo cần điều kiện gì không?” Lâm Dữu hỏi.

“Tôi cần kim loại với số lượng tương đối, nên phiền mọi người cùng tìm rồi...” Kiều Xán khổ não gãi đầu, cô ta chú ý thấy ánh mắt đối phương nhìn về phía xe: "Không không không, không thể tháo cả chiếc xe đâu, phải là tháo rời ra ấy.”

“Hơn nữa, cứ để lại xe đi.” Cô ta nói: "Giờ tuy c.h.ế.t máy nhưng biết đâu vẫn tìm được dụng cụ để sửa lại, lỡ đâu sau này vẫn cần dùng đến chiếc xe này thì sao.”

Cô ta cũng không hề có ý hỏi về năng lực của hai người họ, nhưng Giản Minh Giai suy nghĩ một chút, rồi trao đổi ánh mắt với Lâm Dữu, cũng lên tiếng.

“Tôi là dược sĩ.”

Giản Minh Giai nói: “Còn cậu ấy, giải thích thì hơi phức tạp, dù sao lát nữa gặp một lần là cô hiểu ngay thôi.”

Kiều Xán “ồ” một tiếng.

“Vậy." Cô ta trưng cầu ý kiến của hai người: "Giờ chúng ta vẫn đi tiếp chứ?”

“Đi thôi.”

Lâm Dữu nói.

“Chuẩn bị tinh thần sẽ gặp quái vật bất cứ lúc nào là được.”

Đúng như cái tên của nó, Silent Hill bị bao phủ bởi sương mù dày đặc tràn ngập một sự tĩnh lặng đáng sợ.

Thế giới yên tĩnh đến đáng sợ, cứ như chỉ còn lại ba người họ. Họ chậm rãi đi dọc ven đường. Phong cảnh ở đằng xa bị che khuất hoàn toàn, tro bụi không biết từ đâu bay xuống vẫn còn lẫn trong sương mù.

Thị trấn nhỏ này nằm giữa những ngọn đồi, đi qua những cây cổ thụ rải rác, cuối cùng cũng lờ mờ thấy bóng dáng của vài tòa nhà.

“!!!”

Phải đối mặt với những con quái vật mà bản thân hoàn toàn không rõ mức độ nguy hiểm của chúng, thần kinh của Kiều Xán vẫn luôn căng thẳng. Lúc này nhìn thấy tấm biển hiệu cách đó không xa, cô ta không khỏi thả lỏng một chút.

“Đây là...” Cô ta cố gắng nhìn rõ: "Nhà hàng sao?”

“Hình như là quán ăn nhanh.” Giản Minh Giai nói: "Vào xem thử.”

Họ đẩy cửa bước vào, bên trong nhà hàng trống rỗng bày biện một hàng bàn tròn và ghế ngồi. Lâm Dữu liếc mắt một cái, thì thấy chúng đã bám một lớp bụi dày do nhiều năm không có người sử dụng.

Ba người tản ra, Giản Minh Giai đi đến cạnh quầy, cầm lấy một chồng giấy mỏng bên cạnh, phủi đi lớp bụi bám trên đó rồi không khỏi "Ơ" lên một tiếng.

“Xem tớ tìm được gì này.”

Cô ấy nói: “Đồ tốt đấy... Bản đồ của thị trấn này.”

Đó đúng là một thứ cực kỳ hữu ích. Lâm Dữu vội vàng chen vào xem.

Quả nhiên, nhà hàng nơi họ đang ở nằm gần lối vào Silent Hill, xa hơn về phía sau là khu dân cư, trường học, bệnh viện và nhà thờ, phân bố rải rác.

“Radio...” Kiều Xán nhặt một vật được bày trên bàn lên: "Tiếc là vỏ nhựa.”

Lâm Dữu nghe vậy quay đầu lại: "Radio?”

Kiều Xán: “Có ích à?”

“Rất có ích.” Lâm Dữu nhận lấy chiếc radio nhỏ cầm tay từ tay cô ta: "Đây là một biểu tượng của series này, nếu có quái vật đến gần, radio sẽ phát ra tiếng rè...”

Cô còn chưa nói hết câu.

Chiếc radio trong tay đột nhiên “rè rè” vang lên, tạp âm từ nhỏ đến lớn, tràn ngập cả quán.

...Vãi chưởng!!

Ba người đồng loạt giật mình, cảnh giác đánh giá tình hình xung quanh, sợ rằng từ góc xó nào đó sẽ xuất hiện một sinh vật ác mộng méo mó.

Một phút trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.

Hai phút trôi qua.

Radio vẫn không ngừng phát ra tạp âm, nhưng ngay đến cả bóng dáng quái vật họ cũng không thấy.

“...Xem ra." Giản Minh Giai cuối cùng cũng lên tiếng trong một khoảng lặng: "Chỉ là đơn thuần bị hỏng thôi.”

Lâm Dữu: “...”

Kiều Xán: “...”

"Có sửa được không?" Lâm Dữu quay sang Kiều Xán.

Thứ có thể dùng làm radar dò quái vật – dù có khả năng ngược lại thu hút quái vật – vẫn là nên mang theo bên người thì hơn.

“Không được không được, tôi chuyên về mảng s.ú.n.g ống.” Người sau vội nói: "Radio thì tôi không sửa được... Ơ, nhưng mà mấy vấn đề nhỏ nhặt này gõ gõ có khi lại được ấy, thử xem sao?”

Giản Minh Giai: “...”

Gõ gõ cái quần què gì.

“Này." Cô ấy thấy Lâm Dữu thật sự đang suy nghĩ rồi gật đầu, vội nói: "Này này, đợi một chút, cứ đợi tìm dụng cụ rồi thử, lỡ gõ hỏng thêm thì sao..."

Lời còn chưa nói hết, đối phương đã vỗ một phát xuống.

Tiếng rè điện đột ngột dừng lại.

Giản Minh Giai: “...”

Thôi được rồi, cô ấy thua.

Radio đã bình thường trở lại, họ cũng không vội đi, cứ thế đặt nó trở lại trên bàn.

Cũng chính vào lúc này, Lâm Dữu đặt radio xuống rồi ngẩng đầu lên lần nữa, xuyên qua lớp kính cửa sổ lớn, cô nhìn thấy một bé gái ở rất xa.

Nói đúng ra cũng không xa lắm, chỉ là lớp sương dày đặc làm cho khoảng cách này trở nên đặc biệt dài, cô bé trốn ở góc phố, không nhìn rõ mặt mũi, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía này.

Dường như là nhận thấy ánh mắt của Lâm Dữu, cô bé quay người và nhanh chóng biến mất vào trong màn sương.

“Hả?”

Giản Minh Giai chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của cô bé: "Đứa bé đó...”

“Không biết.” Lâm Dữu nhíu mày: "Tớ muốn đến đó xem thử.”

“Rè rè...”

Chiếc radio trên bàn bỗng nhiên lại vang lên tạp âm, so với lần trước còn lớn hơn gấp bội.

“Sao thế này?” Kiều Xán ngớ người: "Lại hỏng...”

Chữ “rồi” còn chưa kịp thốt ra, đã nghe thấy một tiếng “ầm” thật lớn.

Lần này là chơi thật rồi!

Âm thanh kính vỡ chói tai vang vọng khắp cả quán ăn nhanh, phần lớn tấm cửa sổ kính lớn bị vỡ nát. Những mảnh kính vỡ văng tứ tung quanh bàn ghế, kẻ gây tội dùng hai chiếc chân khẳng khiu dựng đứng trên bàn tròn, vỗ cánh một cái, từ cổ họng phát ra tiếng gầm khàn khàn, thô ráp lại xen lẫn một chút chói tai khiến người ta khó chịu.

Nó vừa giống thằn lằn có cánh lại vừa giống người chim, đầu nhọn hoắt và dẹt, cái mỏ dài và mảnh khảnh vừa mở ra là có thể nhìn thấy hàm răng nhỏ li ti, dày đặc sắc bén bên trong.

Rồi lại ngẩng mắt quét nhìn ba người đang có mặt, vỗ cánh lao thẳng về phía họ.

Thấy hàm răng sắc nhọn sắp chạm vào cánh tay mình, Lâm Dữu quả quyết chộp lấy một chiếc ghế bên cạnh, vung mạnh vào đầu nó!

Thằn lằn có cánh bị đánh lệch đầu, vỗ cánh, ngửa đầu kêu the thé. Nó đau đớn, nhắm vào Lâm Dữu - người vừa ra tay, mặc kệ hai người còn lại, trực tiếp há miệng cắn tới...

“Để tớ dụ nó đi!”

Tránh được đòn tấn công của nó, Lâm Dữu lao ra ngoài cửa hàng vừa hét lên: “Hai người xem ở đây còn tìm được gì nữa không!"

Thằn lằn có cánh đuổi theo cô ra khỏi quán ăn, cô cố gắng né tránh những cú lao tới bất ngờ của nó, vẫn chưa quyết định có nên triệu hồi ai đó ra giải quyết nó không.

Nói về sức chiến đấu, loại quái vật này ở Silent Hill chỉ được xếp hạng tầm thường.

Lúc này họ không có vũ khí trong tay, nhưng dùng một lần triệu hồi cho nó thì cũng hơi phí.

Lớp sương mù dày đặc ảnh hưởng đến tầm nhìn không phải ít, thêm vào đó còn đang trong trạng thái chạy trốn, Lâm Dữu chạy băng qua đường bên kia, vừa thoát khỏi trạng thái mất tập trung này, cô bỗng nhận ra trước mắt mình là một gốc cây to và dày.

Không kịp và cũng không thể phanh gấp được bước chân, cô chỉ còn cách lách mình một cái, suýt chút nữa là cọ xát qua bên cạnh.

Con thằn lằn có cánh phía sau không may mắn như vậy.

Nó lao đầu thẳng vào thân cây, lắc lắc cái đầu choáng váng, rồi lại bay lên không trung.

Lâm Dữu chú ý đến động tĩnh này, nhìn hàng cây phía trước, đột nhiên nảy ra một kế.

Cô lao thẳng về phía một cái cây khác.

Sau đó, ngay khi chỉ còn cách vài centimet, cô nghiêng người sang một bên... Quả nhiên, con thằn lằn có cánh không rút ra được bài học nào từ thất bại, lại không kịp tránh né, lao đầu vào đó.

“Bịch!”

Không còn tiếng vỗ cánh phía sau, Lâm Dữu vô thức quay đầu lại nhìn.

...Ồ.

Không chỉ có con thằn lằn không ngờ tới, ngay cả cô cũng không ngờ tới.

Ý định ban đầu của cô chỉ là muốn dụ nó đ.â.m đầu cho choáng váng thôi, nhưng trên thân cây này lại vô tình bị mối mọt đục chỉ nhỏ hơn nắm tay một chút.

Lại còn ở vị trí cao hơn nửa người.

... Cộng thêm lực lao tới, cái mỏ dài của nó cứ thế mắc kẹt vào đó.

Thằn lằn có cánh dùng hai chân sau bám chặt vào thân cây, vặn vẹo bên trái vặn vẹo bên phải, cũng không rảnh mà truy sát con người vừa xuất hiện trước mắt nữa, chỉ muốn rút cái mỏ của mình ra.

Cái hàm dài cọ xát với lớp vỏ cây thô ráp, mãi mới có chút dấu hiệu lung lay. Con thằn lằn có cánh lẩm bẩm không rõ tiếng, điên cuồng vỗ cánh, cuối cùng cũng rút ra được hơn nửa.

“Lâm Dữu!”

Tiếng gọi vang lên từ cách đó không xa: "Cậu ở đâu?!"

Trong lòng nó mừng rỡ, đang định đắc ý hả hê há mồm tìm kiếm con mồi của mình...

Một lực mạnh mẽ đột ngột đánh vào sau gáy khiến nó không kịp phản ứng, lại cúi đầu xuống một lần nữa, cái mỏ dài lại kẹt vào trong.

Thằn lằn có cánh: “...”

“Tớ ở đây.” Giữa tiếng phản kháng “Gào ô ô ô” của thằn lằn có cánh, Lâm Dữu rụt tay đang ấn đầu nó lại: "Hai người đến đây đi.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.