Nghe Nói Tôi Siêu Dữ - Chương 64

Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:03

Đợi đến khi hai người kia đến gần, sinh vật vừa giống thằn lằn có cánh vừa giống người chim kia vẫn đang cố gắng chiến đấu với cái cây.

Mãi mới rút ra được một chút lại bị ấn ngược vào, con thằn lằn có cánh đang sống yên ổn lại thành một con chim gõ kiến.

Giản Minh Giai vừa thầm cảm thán trong lòng rằng cảnh này thật sự quá thảm, không đành lòng nhìn kỹ, vừa ngó nghiêng nhìn lên xuống mấy lần.

"Hai người tìm thấy gì rồi?"

Kẻ gây chuyện còn làm ra vẻ như không có gì xảy ra, quay đầu hỏi.

Lâm Dữu thấy hai người tay không cũng không quá để tâm, đoán chừng tám phần là dùng ba lô để rảnh tay rồi.

Quả nhiên, giây tiếp theo cô thấy một bóng đen bay ngang trên không trung, Lâm Dữu nhanh tay bắt lấy. Cô nắm lấy đoạn giữa, thanh sắt được sơn nửa đen nửa đỏ này một đầu hơi cong lên, một đầu nhọn hoắt, cầm trong tay cũng khá nặng.

“Ồ." Lâm Dữu nhướng mày: "‘Thánh kiếm vật lý’ à.”

Cũng không phải nói quá huyền bí như vậy.

Chỉ là một cây xà beng được mài nhọn, chỉ vì nó được nhân vật chính của một trò chơi nào đó dùng để gặp người g.i.ế.c người, gặp Phật g.i.ế.c Phật đi một vòng mà được ban cho cái tên “Thánh kiếm vật lý”. Nói cho cùng cũng chỉ là nói đùa thôi, vũ khí thế nào còn phải xem người sử dụng, tiến sĩ Gordon có thể dùng xà beng chơi ra đủ trò, không có nghĩa là cô cảm thấy nó trong tay mình nhất định có thể làm nên sóng gió gì.

“Chỉ là một quán ăn, tìm được bao nhiêu thứ chứ."

Giản Minh Giai nói.

“Nhưng ít nhiều gì cũng gom góp được một chút, này.”

Cô ấy ra hiệu nhìn cô gái cùng đội với họ, người sau vẫy vẫy khẩu s.ú.n.g ngắn kiểu dáng đơn giản trong tay.

“Súng ngắn QSG.” Kiều Xán nói: "Nhẹ, lực xuyên thấu cũng mạnh. Nên tôi đã chọn nó, nhưng...”

Cô ta xòe bàn tay chỉ nắm vài viên đạn, lúc này tháo băng đạn ra, lắp từng viên vào: "Bây giờ cũng chỉ có bốn viên, không có thêm nguyên liệu nào nữa. Hai cây xà beng kia cứ giữ lại đi, dù gì mỗi người cũng cần một vũ khí, những thứ còn lại lát nữa từ từ tìm.”

“Thật lòng mà nói, lúc đầu cô nói là thợ s.ú.n.g ống, tôi còn không thể tưởng tượng ra được.” Giản Minh Giai tận mắt chứng kiến Kiều Xán từng chút một biến kim loại thành khẩu s.ú.n.g ngắn này, không khỏi cảm thán: "Không ngờ cô lại hiểu biết như vậy.”

“Nhìn không ra đúng không?”

Kiều Xán không giấu được vẻ đắc ý trên mặt.

“Ai cũng nói vậy.” Cô ta nói: "Nhìn thì nhu nhược yếu đuối nhưng lại thích những thứ này... nghe nhiều rồi nghe nhiều rồi, cũng có ai quy định con gái không được làm dân quân sự đâu.”

“Từ bé tôi đã thấy hứng thú rồi, tiếc là bình thường chỉ sờ được mô hình thôi, may mà ở đây độ tự do cao thế này. Cơ mà...”

Cô ta cẩn thận quan sát con thằn lằn có cánh vẫn còn kẹt mồm trong hốc: "Không có vũ khí mà cũng xử lý được thế này... Đây là thao tác thần thánh gì vậy?! Tôi chỉ biết nhét ớt vào con rối gỗ thôi.”

Lâm Dữu: “...”

Giản Minh Giai: “...”

Khoan đã, nghe có vẻ quen quen.

“Ớt?” Lâm Dữu giả vờ ngây thơ hỏi: "Ớt gì cơ?”

Câu này mà để Mary Shaw nghe thấy, chắc chắn hận không thể nhảy ra đ.ấ.m vào đầu cô.

“Cụ thể thì tôi cũng không rõ, chỉ là thấy trên diễn đàn thôi.” Kiều Xán gãi đầu: "À tôi nhớ là một bài viết hot, hai người tìm chắc chắn sẽ thấy – à đúng rồi, cái con này xử lý sao giờ?”

“...Mặc kệ nó đi.” Lâm Dữu nói: "Chúng ta đi thôi.”

Còn về diễn đàn... Đợi cô về rồi xem sau.

Con thằn lằn có cánh giãy giụa, dường như sắp tuột ra.

Nhưng trong mắt cô, mối đe dọa không lớn, với lại nó bị chặn ở đây rồi, đợi nó thoát ra cũng không đuổi kịp, có thời gian này thà nhanh chóng đi xem tình hình cô bé kia thế nào.

Còn về việc có thu thập thành thẻ bài hay không thì...

Bây giờ tổng cộng chỉ có sáu ô thẻ, việc này vẫn phải cân nhắc kỹ lưỡng mới chọn được.

Con thằn lằn có cánh chỉ biết trơ mắt nhìn họ đi xa, bản thân chỉ có thể uất ức phát ra tiếng kêu khàn khàn "gru gru".

Lâm Dữu và những người khác rời khỏi khu rừng, vòng qua góc phố, cô ngồi xổm xuống bên bức tường nơi ban đầu nhìn thấy cô bé đó.

Sau khi nhìn cô một cái thì cô bé đó quay người bỏ chạy, nơi này dĩ nhiên sớm đã không thấy bóng người.

Tro tàn từ trên trời rơi xuống, tích tụ trên mặt đất, phủ lên những mảng xám xịt. Nhưng hướng cô bé chạy đi lại không để lại chút dấu chân nào, chỉ rơi lại một mảnh giấy bên cạnh thùng rác.

Lâm Dữu phủi đi lớp bụi trên mảnh giấy, thấy trên đó viết vài chữ bằng nét chữ vụng về như trẻ con.

...“Đến trường học”.

"Hai người đều nhìn thấy cô bé đó rồi à?"

Kiều Xán trầm ngâm nói: “Tuy tôi hiểu cái đạo lý trong phim kinh dị là chỗ nào không được đi xem thì nhất định phải đi xem, nhưng cái gợi ý kỳ quái này...”

Có đáng tin không?

Cô ta nhìn về khoảng trống phía trước, không một dấu vết: "Ít nhất có một điều có thể khẳng định, nó không phải là người, đúng không?”

Lâm Dữu “Ừ” một tiếng.

“Chuyện này phải nói đến nguồn gốc của Silent Hill.” Cô đáp: "Trước trận hỏa hoạn đó, thị trấn này có một nhóm tà giáo tồn tại, họ còn thiêu sống một bé gái vì cho là phù thủy.”

Kiều Xán: “Vch?! Quá đáng vậy?!”

“Chờ một chút.” Cô ta phản ứng lại: "Bé gái mà cô nói...”

“Nói tóm lại.”

Lâm Dữu chỉ tiếp tục nói.

“Sự oán hận của cô bé sau khi bị bỏng nặng đã phân tách ra thế giới khác hiện tại, những người từng bức hại nó cũng bị mắc kẹt ở đây, sau đó dẫn đến một loạt các tình tiết tiếp theo.”

“Đứa bé lúc nãy rất có thể là Alessa. Nếu chúng ta đang ở thời điểm này." Giản Minh Giai thở ra một hơi: "Kẻ thù thực sự của chúng ta không phải là nó, mà là những kẻ tà giáo kia.”

Điều Alessa muốn làm chỉ là báo thù những người đó thôi.

Chỉ với con thằn lằn có cánh kia cũng có thể thấy, những quái vật được sinh ra từ nỗi sợ hãi và thù hận của Alessa cũng sẽ liên tục tấn công họ, điểm này cũng khá đau đầu.

“Dù thế nào đi nữa." Lâm Dữu trầm ngâm: "Vì nó muốn chúng ta đến, nên vẫn phải đến trường học một chuyến.”

Khi Alessa bị thiêu sống cũng chỉ mới mười mấy tuổi, điều này rõ ràng đã chỉ thẳng đến ngôi trường tiểu học duy nhất trong thị trấn.

Trường tiểu học Midwich cách không xa vị trí họ đang đứng.

Giản Minh Giai đi đầu cầm bản đồ dẫn đường, Lâm Dữu đi phía sau, đột nhiên nhớ ra mình có một chuyện chưa làm.

“Thế mà mình lại quên mất...” Cô lẩm bẩm.

Cô bạn thân quay đầu lại: "Hả?”

“Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao.” Lâm Dữu triệu hồi sách tranh, trực tiếp dùng kỹ năng rút thẻ... Không có lý do nào khác, thời gian hồi chiêu ngắn hơn: "Để lại dự phòng.”

...Ừm.

Cô nhìn chằm chằm vào lá bài mình vừa rút được.

Là cái bàn tay đứt kia.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là bỏ nó vào bao đựng thẻ, cất thì cứ cất thôi, có còn hơn không.

Kiều Xán nghe thấy những lời nói đứt quãng, tuy có chút tò mò, nhưng dù sao cũng không thân quen, cô ta cũng biết điều nên không hỏi gì. Cô ta liếc mắt nhìn thấy cánh cổng trường tiểu học kia, thì vội vàng kêu lên.

“Có phải ở bên kia không!”

Lâm Dữu luôn nhét radio trong túi, chú ý lắng nghe động tĩnh của nó. Họ đi một mạch từ nhà hàng đến cổng trường tiểu học, thế mà không có tiếng động lạ nào truyền đến.

Nhưng cũng không thể chủ quan.

Đi qua khoảng sân trống phía trước, đẩy cánh cửa chính của tòa nhà dạy học ra. Lâm Dữu nghe thấy Kiều Xán  nhẹ nhàng thở phào một hơi, cất khẩu s.ú.n.g ngắn đã lên đạn vào một bên.

Ít nhất cũng không gặp phải kiểu “mở cửa g.i.ế.c người” gì đó.

Hành lang vừa nhìn là biết không tìm được nhiều thứ, họ cảnh giác đi lên tầng hai.

“Tốt lắm.” Đi qua hành lang, Lâm Dữu nhìn cảnh tượng trước mắt, nói: "Bắt đầu tìm từ đâu đây, phòng giáo vụ hay là phòng học...”

“Xẹt xẹt...”

Trong khoảnh khắc tạp âm của radio vang lên, thần kinh của cả ba người đồng thời căng thẳng đến tột độ.

Phía sau không có, Giản Minh Giai theo bản năng quay đầu lại, nghĩ rằng vậy có nghĩa là phía trước...

Cô ấy đột ngột nhìn sang.

Một sinh vật hình người loạng choạng đi ra từ góc rẽ.

Nói là hình người, bởi vì “anh ta” đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu nữa. Chỉ thấy như đang ôm lấy chính mình, toàn thân trên dưới bị bao bọc bởi một lớp da dày màu trắng bệch pha lẫn màu đen. “Anh ta” không ngừng phát ra âm thanh “xì xì”, bước đi loạng choạng từng bước về phía họ.

“Bằng!”

Viên đạn sượt qua người "anh ta", để lại một vệt cháy đen. Tên đó gầm lên càng thêm tức giận, Kiều Xán hít sâu, giữ vững bàn tay phải đang run rẩy, lại bóp cò lần nữa.

Lần này, trúng ngay hồng tâm.

Con quái vật hình người khuỵu gối, ngã thẳng về phía trước. Nhưng cô ta còn chưa kịp thả lỏng, đã bị người bên cạnh kéo mạnh vào phòng học bên cạnh.

"Vào đây..."

Lâm Dữu dùng vai húc mạnh vào cửa phòng học, trong khe hở giữa cửa và tường, Kiều Xán nhìn thấy chất lỏng đen ngòm từ trong cơ thể "anh ta" phun ra.

Cánh cửa đã chặn toàn bộ chất lỏng đen ở bên ngoài, khoảnh khắc tiếp theo, xuyên qua cánh cửa truyền đến tiếng "xì xì" của sự ăn mòn.

"Cái quái gì thế này?!"

Kiều Xán vẫn còn bàng hoàng nói: "Bắn nổ rồi còn mang độc nữa?!"

"Con quái vật này trong phim còn trực tiếp ăn mòn cả mũ bảo hiểm đấy." Lâm Dữu nói.

Tình hình còn có thể tệ hơn sao?

Câu trả lời là tất nhiên có thể.

Họ mới trốn sau cánh cửa này chưa đầy hai phút, ngoài cửa sổ, tiếng còi báo động dài và chói tai xé tan sự tĩnh lặng.

Giản Minh Giai: "Đệt."

"Khi thế giới bề mặt và thế giới bên trong chuyển đổi." Cô ấy giải thích với Kiều Xán vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì, chỉ lờ mờ có dự cảm: "Sẽ có tiếng còi phòng không như thế này."

Thế giới bên trong giáng xuống.

Gần như trong nháy mắt, tầm nhìn trước mắt chìm vào một màu đen kịt.

Trong bóng tối, có người nhấn nút hai lần, cuối cùng chiếc đèn pin trong tay cũng sáng lên.

"May mà đã lục tung quán ăn kia mới tìm được cái này." Giản Minh Giai cảm thán: "Quả nhiên, phó bản nào cũng không thể thiếu đèn pin năng lượng hạt nhân."

Dưới ánh sáng của đèn pin, dễ dàng nhận ra, căn phòng học họ đang ở đã khác biệt rất nhiều so với nửa phút trước.

Lớp vữa tường bong tróc, khắp nơi là dấu vết cháy rụi còn sót lại. Không chỉ vậy...

Lâm Dữu mạnh dạn đẩy cửa ra, nhìn rõ rồi không khỏi nhướng mày.

"Đến đây."

Cô nói.

"Hai người nhìn chỗ này."

Giản Minh Giai và Kiều Xán nghe vậy thì đi tới, hít một ngụm khí lạnh.

Đoạn đường này không còn là nền gạch đá mà họ đã đi qua nữa.

Nó đã bị thay thế bằng tấm lưới sắt được ghép nối lại. Tấm lưới sắt này nhìn qua có vẻ đã có tuổi đời hàng chục năm, hai bên đầy những vết rỉ sét li ti. Bên dưới là một màu tối không nhìn rõ, chiếu thẳng đèn pin xuống, nhìn thấy mặt nước đục ngầu không biết cách bao xa.

"Sẽ không bị rơi xuống chứ." Giản Minh Giai nói một cách kỳ quái.

Lâm Dữu im lặng vài giây, rồi thốt ra hai chữ.

"Thử xem."

Cô bước lên, nghe thấy lưới sắt phát ra tiếng biến dạng rất nhỏ. May mắn là dù đã lâu năm, cấu trúc của mặt lưới vẫn đủ sức chịu được trọng lượng của một người bình thường.

Ba người lần lượt đi qua, ở chỗ đường rẽ, họ chọn bên trái.

Nhìn chung, vị trí của thế giới bên trong và thế giới bề mặt ở cùng một tầng vẫn trùng khớp. Họ đi vòng qua đoạn này, cứ thế đi tiếp, lẽ ra sẽ tìm được phòng giáo vụ hoặc phòng học cũ của Alessa hay những nơi tương tự.

"Khoan đã." Lâm Dữu đột nhiên nói.

Có tiếng bước chân nặng nề đang đến gần.

Khi nhìn rõ thân hình của tên đó, Lâm Dữu nín thở.

Anh ta để trần phần thân trên lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, bên dưới quấn một mảnh vải trắng thô ráp.

...Pyramid Head (Đầu kim tự tháp).

Đúng như tên gọi, trên đầu anh ta đội một tấm kim loại được hàn thành hình dáng gần giống tam giác. Chưa ai từng thấy thứ gì ở dưới lớp mũ đó, chỉ nghe nói là một khối thịt m.á.u lờ mờ.

Ngay lúc này, anh ta cũng chú ý đến họ, vừa giơ cao thanh đại đao khổng lồ trong tay, nhìn là biết sắp c.h.é.m tới...

Không còn thời gian cho họ nghĩ thêm nữa.

Lâm Dữu ba chân bốn cẳng bỏ chạy, vừa chạy vừa đưa tay về phía bao đựng thẻ và ba lô bên hông.

"Qua đây!"

Cô dẫn đầu mở đường, hét lớn: "Đi bên này!"

Bên đó không có đường để chạy, chỉ có cánh cửa sổ nằm sát ngay cuối hành lang.

Nhưng dù vậy, Giản Minh Giai vẫn nghiến răng, kéo Kiều Xán cùng nhau xông tới.

Lưới sắt dưới chân phát ra âm thanh ken két chói tai, và giây tiếp theo khi họ lao sang phía đối diện, Red Pyramid cũng kéo lê theo thanh d.a.o sắt dài hơn hai mét của anh ta, với bước chân chậm rãi rẽ qua góc hành lang.

Anh ta bước lên những mảnh đất ghép từ lưới sắt, tấm lưới rung chuyển không vững, nhưng may mắn là vẫn chịu được trọng lượng của anh ta và chiếc mũ trên đầu.

Cũng chính vào lúc này...

"Kẽo kẹt."

Red Pyramid nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu.

Dưới cái nhìn xuyên qua chiếc mũ bảo hiểm đa giác của mình, một bàn tay đứt trắng trẻo mũm mĩm vô tội vẫy tay với anh ta.

Giây tiếp theo, nó vác một cây xà beng dài, với khí thế như Archimedes dùng đòn bẩy bẩy quả đất, trực tiếp bẻ gãy những chiếc đinh vít vẫn còn chật vật nối liền tấm lưới kim loại khổng lồ đó!

Lưới sắt đổ xuống ầm ầm.

Red Pyramid chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, cơ thể anh ta vẫn thẳng đứng, cứ thế rơi xuống mặt nước sâu không lường được bên dưới...

Thậm chí còn tạo ra một cú đáp nước hoàn hảo.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.