Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 105: Những Giây Phút Cuối - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:22
Dẫu Hà Chấn Kiệt có lưu luyến Khương Lệ Na đến thế nào thì cũng đến lúc anh phải về. Anh biết mình có thể ở lại nhà cô, thậm chí, có thể đề nghị ngủ chung phòng với cô. Thế nhưng, hiện tại anh muốn có một khoảng không gian và thời gian riêng để bình tĩnh lại, lòng anh vẫn đang rất rối.
Anh sợ bản thân nói mớ lại khiến cô nghi ngờ. Có thể anh sẽ thú nhận và cầu xin sự tha thứ của cô sau khi kết hôn và sinh con. Anh không muốn mất cô. Anh sợ nếu cô bỏ rơi mình, anh sẽ không sống nổi.
- Anh lái xe cẩn thận nhé.
Cô xoay người, cản bước chân anh. Cô sợ anh sẽ xin ngủ lại nhà mình. Cô sợ anh nhìn thấy những dấu vết mờ ám trên cơ thể mình. Cô muốn anh sống trong ngọt ngào nốt hôm nay. Cô không thể lấy cái cớ là trong phòng quá lạnh nên phải mặc kín mít như thế này.
- Ừ. Ngủ ngon nhé. Khoảng hai giờ chiều mai, anh tới đón em.
Hà Chấn Kiệt dùng dằng hồi lâu mới buông tay Khương Lệ Na ra. Chuyện tình đang đi đến hồi kết đẹp như mơ thì lại xảy ra chuyện này. Trước đây, không phải là anh chưa từng bị say đến quên trời quên đất, nhưng anh đều kiềm chế bản thân rất tốt, ngay cả khi ở bên cạnh người con gái mà anh vô cùng yêu thương.
- Chấn Kiệt.
Nghe tiếng người thương gọi, anh liền quay lại. Ngay khi anh vừa mở miệng thì Khương Lệ Na đã chạy tới, luồn tay ôm lấy anh, nhón chân lên và hôn anh. Nụ hôn không sâu, chỉ mơn man trên bờ môi nhưng kéo dài thật lâu.
Đây sẽ là dấu chấm hết cho chuyện tình chóng vánh giữa cô và anh. Kể từ ngày nhận lời làm bạn gái anh và đến tận bây giờ, khi sắp trở thành vợ chính thức của anh, cô vẫn chưa từng hôn anh như cách tình nhân hôn nhau dẫu chỉ một lần.
Thật lòng mà nói, Hà Chấn Kiệt rất muốn siết chặt lấy cô, đáp lại cô bằng một nụ hôn nóng bỏng và thân mật hơn nhưng anh rất sợ, anh sợ cô sẽ lại từ chối anh, tránh né anh. Thế nên, anh chỉ đứng im như một khúc gỗ, tận hưởng cử chỉ yêu thương này của cô.
- Anh đi cẩn thận. Chiều mai, chúng ta gặp lại. – Cô rời khỏi môi anh, khẽ thì thầm.
- Ừ. Em vào nhà đi. Anh tới khách sạn sẽ nhắn tin cho em.
Sau khi hôn mạnh lên trán cô, Hà Chấn Kiệt nhanh chóng lên xe, phóng thẳng về khách sạn Empire. Trên đường đi, anh không quên gọi điện thông báo cho mẹ mình biết để bà khỏi chờ.
Bàn tay anh bất giác đưa lên môi, mường tượng lại khung cảnh ban nãy. Nỗi sợ đánh mất cô càng lúc càng nhiều khiến trái tim rơi vào trạng thái không ổn định, hồi hộp và lo lắng.
- Mang lên phòng tôi một chai vang. – Anh gõ tay xuống quầy tiếp tân, nói nhanh.
- Vâng.
Cô nhân viên nhanh chóng nhấc điện thoại lên và chỉ năm phút sau khi Hà Chấn Kiệt vào phòng, một phục vụ nam đã đưa chai vang đến cho anh. Anh biết rượu không tốt nếu uống quá nhiều nhưng lúc này, anh cần nó, anh muốn tạm quên đi cái đêm hoang đàng của mình, muốn tạm quên đi tội lỗi của mình.
Liêu Bích Linh là trợ lý thân cận, là bạn bè của anh, nếu bảo anh phớt lờ thì thật là khó. Nhưng nếu không giả như không quan tâm thì anh sẽ đánh mất người con gái anh yêu.
Dòng chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly cứ vơi rồi lại đầy. Anh đưa mắt nhìn lên bầu trời đen kịt, không có lấy một vì sao. Có thể trên đó có sao đấy nhưng ánh sáng từ những ngọn đèn đã làm chúng mờ đi, khiến anh không thể nhìn thấy.
Uống hết chai vang, anh loạng choạng trở vô, lục tìm chiếc váy của cô vợ tương lai rồi buông mình xuống chiếc giường lớn và ngủ.
Đêm buồn trôi qua và khi bình minh đến, mọi người lại cố giấu che những cảm xúc tiêu cực của mình, chuẩn bị đến công ty. Sau khi thay một bộ vest lịch lãm, Hà Chấn Kiệt nhanh chóng rời phòng, lái xe đến trụ sở tập đoàn Hoa Vinh. Lúc đi ngang phòng của Liêu Bích Linh, anh không nhìn vào mà lướt qua thật nhanh.
Đúng tám giờ, Liêu Bích Linh sang gõ cửa phòng anh, thông báo đã đến giờ họp. Nhìn vào bộ dạng và những câu trao đổi của hai người, không ai có thể đoán ra được giữa cả hai đã từng phát sinh quan hệ trên mức bạn bè.
Cuộc họp kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, xoay quanh việc xử lý các phần việc còn lại trong quá trình thành lập thương hiệu thời trang của Hoa Vinh.
- Tuy chúng ta là tập đoàn lớn và đã mời được những nhà thiết kế tên tuổi hợp tác nhưng thương hiệu thời trang trên thị trường quá mới, chưa thể thu hút khách hàng, vậy nên, cần có những hoạt động thu hút giới truyền thông và các tín đồ thời trang trong và ngoài nước. – Hà Chấn Kiệt lên tiếng sau khi đã thông qua các đề xuất của các giám đốc.
- Vậy thì mở cuộc thi đi. Một cuộc thi được phát sóng trên truyền hình với giải thưởng lớn. Chúng ta có thể phối hợp với một tạp chí thời trang cỡ vừa để tổ chức.
- Ý hay đấy. Vậy thì việc này giao cho anh nhé, giám đốc Từ. – Hà Chấn Kiệt gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
- Vâng, thưa phó tổng.
Ý tưởng này của vị giám đốc gợi cho Hà Chấn Kiệt nhớ tới Khương Lệ Na. Cô cũng là một nhà thiết kế được đào tạo bài bản nhưng chưa có cơ hội để thể hiện tài năng.
Anh là một người yêu thời trang và anh yêu cô, anh muốn cô thỏa sức vẫy vùng với đam mê và sẵn sàng hậu thuẫn cho cô bất cứ lúc nào, anh sẽ không nhốt cô ở nhà chỉ để thực hiện vai trò của một người vợ, người mẹ.
Anh dự định sẽ bảo cô đăng ký tham gia cuộc thi này và vào làm ở Hoa Vinh lần nữa với vai trò nhà thiết kế được tuyển chọn thông qua cuộc thi.