Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 107: Người Đi Về Cuối Chân Trời - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:22
- Sao vậy? – Hà Chấn Đông ngẩng đầu lên và hỏi khi nhận ra chiếc xe chở mình đột ngột giảm tốc độ.
- Có tai nạn sếp ơi.
Trần Triệu Thu đáp rồi cho xe nhích dần lên phía trước, có ý rẽ vào con hẻm gần đó để chạy đường khác đến nhà hàng.
Hà Chấn Đông lại tiếp tục cúi xuống màn hình điện thoại. Hôm nay, anh họp xong thì cũng đến giờ ăn trưa nên đối tác mời anh ra nhà hàng dùng bữa cùng họ. Địa điểm họ chọn khá xa tập đoàn Hoa Vinh.
Khoảnh khắc chiếc biển số quen thuộc đập vào mắt, Trần Triệu Thu dường như không tin vào thị lực của mình. Theo hắn được biết, Hà Chấn Kiệt là một người rất cẩn thận khi tham gia giao thông và anh chưa bao giờ chạy xe quá tốc độ cho phép.
- Sếp ơi, đó là xe.. xe của anh Chấn Kiệt. – Giọng Trần Triệu Thu trở nên run rẩy.
Hà Chấn Đông lập tức ngẩng đầu lên và nhìn ra ô cửa xe. Chiếc điện thoại trên tay anh rơi xuống và đôi mắt anh như dại đi khi nhận ra chiếc ô tô gặp nạn là của đứa em trai duy nhất của mình. Kiểu xe, biển số và màu sơn, không trật đi đâu được.
Cửa xe nhanh chóng được mở ra và mọi người trông thấy một người đàn ông điên cuồng lao đến hiện trường vụ tai nạn, thẳng tay lôi kéo những người hiếu kỳ qua một bên để tiếp cận chiếc xe móp méo.
- Chấn Kiệt.. Chấn Kiệt..
Anh dùng đôi bàn tay đã không còn những vết chai hằn của mình để phá cửa xe. Gương mặt đẫm máu cùng đôi mắt nhắm nghiền của Hà Chấn Kiệt khiến anh muốn phát điên lên, hận bản thân không đủ sức mạnh để tách đôi chiếc xe ra, giải thoát cho em trai.
Lúc này, Trần Triệu Thu cũng vừa bỏ xe, chạy đến, hỗ trợ sếp phá cửa và thành công nhưng họ không thể đưa Hà Chấn Kiệt ra ngoài vì chân anh đang bị kẹt cứng bên trong mà cả hai đều không có đủ kinh nghiệm để xử lý việc này.
- Mau gọi cứu hộ, gọi cảnh sát, bệnh viện.. - Hà Chấn Đông hét lên.
- Vâng thưa sếp.
Trong lúc Trần Triệu Thu đang lập cập tìm số điện thoại thì tiếng còi của xe cứu thương lẫn cảnh sát đã lần lượt hú vang vì trước đó, đã có người liên hệ với họ.
Lực lượng cảnh sát vội vàng xuống xe, giải tán đám đông để các nhân viên y tế có thể tiếp cận hiện trường.
Nước mắt Hà Chấn Đông rơi lã chã, hòa vào máu trên mặt Hà Chấn Kiệt, miệng anh không ngừng gọi tên em trai. Tiếng kêu thê thiết của anh đã kéo linh hồn đang dần rời xa thể xác của Hà Chấn Kiệt về lại. Đôi mắt đang nhắm nghiền của người đàn ông dần hé mở và đôi môi đã có thể mấp máy.
- Anh..
- Ừ.. anh đây, Chấn Kiệt, em cố lên, em sẽ không sao đâu. – Hà Chấn Đông nắm chặt tay Hà Chấn Kiệt, như muốn truyền nửa sự sống của mình sang cho em trai.
Giọt nước mắt lăn dài trên má Hà Chấn Kiệt, anh có thể cảm nhận được cơn đau kinh khủng đang hành hạ bản thân và anh cũng có thể nghe được tiếng tử thần đang gọi tên mình.
Trong hơi tàn cuối, Hà Chấn Kiệt không còn đủ sức để trăn trối quá nhiều điều, chỉ vì tình yêu dành cho người con gái ấy quá cháy bỏng mới đủ sức mạnh giúp anh thốt lên những tiếng sau cùng.
Anh thừa nhận bản thân đã hoàn toàn ngã quỵ và mất kiểm soát khi thấy cô bước ra từ phòng anh trai với bộ dạng nhếch nhác, quần áo xộc xệch nhưng không vì thế mà anh ghét cô hay anh mình. Cả hai đều là những người mà anh vô cùng trân quý.
Anh thừa nhận bản thân mình đã quá cố chấp khi tin rằng mình có thể chiếm được trọn vẹn trái tim cô. Nhưng ít ra, anh đã không còn cảm thấy có lỗi với cô vì đã qua đêm cùng Liêu Bích Linh. Anh chỉ cảm thấy có lỗi vì đã không còn sức nắm tay cô tiến vào lễ đường và bên cạnh để bảo vệ, chở che cô qua ngàn giông bão.
- Chấn Đông, hãy.. hãy thay em chăm sóc cho.. cho cô ấy. Hãy.. thay em.. kết hôn với cô ấy..
Giọng nói của Hà Chấn Kiệt đứt quãng và rất nhỏ, rất yếu ớt nhưng Hà Chấn Đông có thể nghe và hiểu vì anh đang cúi đầu rất thấp, gần như chạm vào mặt em trai. Anh biết em mình đang nói đến Khương Lệ Na.
- Không, làm ơn.. Chấn Kiệt, hãy cố lên và khỏe lại, em sẽ không sao đâu. Em phải có trách nhiệm với Lệ Na, em phải kết hôn với cô ấy và chăm sóc cô ấy. – Hà Chấn Đông lắc đầu, ra sức động viên.
Anh biết rõ tình yêu sâu đậm mà Hà Chấn Kiệt dành cho Khương Lệ Na và anh cũng biết rõ chỉ có tình yêu này mới đủ sức mạnh kéo ý chí sống tiếp của em trai anh ở lại.
Chuyện xảy ra giữa anh và cô, anh sẽ tạm thời chôn sâu trong lòng. Anh cần phải lấy trách nhiệm để kéo em trai mình lại.
- Hứa.. hứa với em.. nếu không.. em.. em chết không nhắm mắt.
Bản thân Hà Chấn Đông cũng hiểu Hà Chấn Kiệt khó mà qua khỏi ải này, chỉ là anh không thể không hy vọng, anh không muốn mất đi đứa em trai này. Nếu có thể, anh muốn đổi mạng mình, để em anh được sống. Nước mắt anh tuôn như mưa, tiếng nấc không ngừng vang lên.
- Anh.. - Hà Chấn Kiệt cố gắng bấu mạnh vào tay anh trai để cầu xin.
- Anh hứa.. anh hứa, anh nhất định sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời. Chấn Kiệt, làm ơn.. xin em.. xin em cố lên..
Nhận được lời hứa từ Hà Chấn Đông, Hà Chấn Kiệt không còn gì hối tiếc, anh đã yên tâm để ra đi. Trong những giây cuối cùng của cuộc đời, hình ảnh cô gái xinh đẹp, đáng yêu trong chiếc váy trắng xuất hiện trước mắt anh, vươn bàn tay thanh mảnh chạm vào mặt anh, giúp anh giảm dần cơn đau đớn.
Cuối cùng, anh vẫn không thể chờ đến ngày cô nói tiếng yêu anh. Cuối cùng, anh vẫn không thể chờ đến giây phút cùng cô ký tên lên giấy đăng ký kết hôn.
Cuối cùng, anh vẫn không thể chờ đến ngày dẫn cô vào lễ đường, cùng cô kết nghĩa vợ chồng. Cuối cùng, anh vẫn không thể chờ để nhìn thấy cô và được cô ôm lần cuối trước lúc ra đi.
Bàn tay anh dần buông lơi và rơi xuống, mắt anh nhắm nghiền, hơi ấm trong cơ thể dần tan đi.