Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 12: Ngày Làm Việc Đầu Tiên - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:15
- Cà phê của anh đây.
Đặt ly cà phê và tiền thừa lên bàn anh xong, Khương Lệ Na lại tiếp tục đứng chờ anh giao việc. Trong lòng cô ngập tràn lo lắng vì không biết Trịnh Tú Trân có đem những lời ban nãy của mình nói cho anh nghe không?
Lẽ ra cô nên kiềm chế tính hiếu thắng và im lặng vì nếu như cô không quyến rũ được anh thì cô sẽ chẳng còn là một tiểu thư nhà giàu nữa.
Kim Thế công bố phá sản đồng nghĩa với việc hai cha con cô sẽ trở thành những người lao động nghèo, thậm chí phải thuê nhà để ở.
- Đây là lịch trình trong mấy ngày tới của tôi. Cô có nhiệm vụ nhắc tôi và cập nhật lịch trình cũng như phân bổ các cuộc hẹn trong những ngày tiếp theo.
Vì Hà Chấn Động thấy Khương Lệ Na cứ nhìn thẫn thờ ra phía cửa sổ nên anh lên tiếng để hồn cô nhập về lại. Bộ dạng này của cô giống hệt lúc ba cô đang nằm trong bệnh viện năm xưa nhưng theo anh thấy thì hiện tại ba cô vẫn đang khỏe mạnh lắm chứ có bệnh gì đâu.
Hôm qua, ông ta tiếp khách ở nhà hàng Sunset và ông ta là người duy nhất đi đứng vững vàng trong khi những người còn lại phải nhờ đến thư ký và trợ lý cõng ra xe.
- Đó là điện thoại bàn của trợ lý, cô nghe đi. – Anh tiếp tục nói khi chuông điện thoại vừa reo lên.
Cô vội vàng làm theo lời anh. Đầu dây bên kia, tiếng người đàn ông tự xưng là giám đốc công ty Nhật An xin cô sắp xếp lại giờ giấc của cuộc hẹn vào một ngày khác vì ngày mai ông ta phải bay sang nước ngoài để xử lý sự cố của chi nhánh bên đó.
- Là ai vậy? – Hà Chấn Đông nhấp một ngụm cà phê và hỏi.
- Là giám đốc của Nhật An, ông ta xin anh dời cuộc hẹn vào tuần sau.
- Vậy cô tự sắp xếp đi. Mật khẩu của laptop là Triệu Thu, cô có thể sử dụng nó nhưng hãy tạo foder riêng và copy các tài liệu qua rồi làm tiếp, đừng động vào các file cũ.
- Vâng ạ.
Thường thì các trợ lý của các sếp lớn đều sẽ có phòng làm việc riêng và khi có việc thì họ mới chui vào phòng sếp chứ chẳng có trợ lý nào lại kê bàn làm việc cạnh sếp cả.
Thế nên, Khương Lệ Na vô cùng thắc mắc về mối quan hệ giữa anh và Trần Triệu Thu. Cô đi năm năm và dường như anh vẫn chưa yêu thêm một ai, có lẽ nào anh đã đổi gu và chuyển sang thích đàn ông rồi hay không?
Nếu như trợ lý của anh là một cô gái thì cô sẽ không suy nghĩ nhiều, đằng này là đàn ông mà nghe đâu người đàn ông đó cũng vô cùng đẹp trai, phong độ.
Nếu như Hà Chấn Đông thật sự thích đàn ông thì có lẽ cô nên rút lui sớm và chấp nhận ra bụi ở vì biết trước kết quả rồi. Cô không có khả năng bẻ lại xu hướng tính dục của anh cũng như không có khả năng biến mình thành đàn ông được.
Lúc màn hình chính hiện ra, cô như bị hớp hồn vì thấy hình ảnh một anh chàng rất đẹp trai và lịch lãm. Nếu cô đoán không lầm thì đây chính là Trần Triệu Thu. Để diễn tả anh ta thì cô chỉ có thể nói rằng ngoại hình của anh ta rất hoàn hảo.
- Cậu ta là người quen của cô sao?
- Á. Không.. không phải.
Khương Lệ Na hét toáng lên khi nghe giọng nói bất chợt cất lên bên tai. Khi cô quay sang thì suýt chút nữa hôn luôn vào mặt Hà Chấn Đông vì anh cúi gần quá mức. Cô chẳng rõ anh đứng sau lưng mình tự bao giờ nữa, cô không hề nghe thấy tiếng bước chân anh.
- Cô vẫn nhớ tôi uống cà phê đen ít đường à? – Anh vừa hỏi vừa thao tác trên bàn phím máy tính.
- Em nhớ chứ. – Cô lí nhí đáp.
- Xong rồi, đặt tên cho folder đi.
- Hả? À, vâng.
Khung cảnh trong phòng lúc này như đang họa lên bức tranh của một đôi tình nhân nơi công sở.
Khương Lệ Na vội làm theo lời anh. Các ngón tay của cô run liên hồi và không thể nào dừng lại được. Cái cảm giác này cứ như ngày đầu tiên anh nhận lời yêu đương với cô vậy.
- Cô đặt tên tôi cho folder sao?
- Hả? Ôi trời ơi, không.. em.. em nhầm.
Nỗi xấu hổ gần như nhấn chìm Khương Lệ Na, cô ước có chiếc áo tàng hình để mà mặc vào và biến mất khỏi tầm mắt anh ngay bây giờ. Ngay cả lúc tuyên bố sẽ theo đuổi anh lần nữa thì cô cũng không thấy xấu hổ như lúc này.
Cuối cùng, anh phải giúp cô xử lý vì cô cứ lập cập, chẳng làm được gì.
Hà Chấn Đông chẳng quen đánh máy tính bằng một tay nên anh vòng tay qua người cô để tiện thao tác khiến toàn thân cô lọt thỏm giữ hai cánh tay rắn chắc.
Mỗi khi tay áo sơ mi của anh vô tình chạm vào cánh tay cô, cô gần như nín thở. Lúc anh đã quay lại bàn làm việc thì cô vẫn còn chưa nhúc nhích được.
- Cô bị bệnh đông cứng đấy à? – Anh chau mày, cất tiếng.
- À, Không phải đâu. – Cô xấu hổ đáp và vội vàng cắm mặt vào màn hình máy tính.