Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 130: Khi Người Đàn Ông Tức Giận - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:24
Mỏi mệt và nơm nớp lo lắng trong nhiều ngày nên Khương Lệ Na bị thiếu ngủ trầm trọng, thế nên, cô ngủ một giấc thật sâu cho đến tận trưa ngày mai mới mơ màng tỉnh dậy. Khi vén màn và đẩy cánh cửa sổ cho gió lùa vào, cảm giác khoan khoái khiến cô bất giác mỉm cười, một nụ cười đúng nghĩa hạnh phúc.
Cô không biết rằng vào lúc này, trong căn biệt thự từng thuộc quyền sở hữu của mình, nói đúng hơn là trong phòng ngủ của cô, có người đang phát điên lên.
Âm thanh của tiếng ghế va vào tấm gương trên bàn trang điểm khiến Mỹ Liên và Trần Triệu Thu sợ hãi cúi đầu. Tiếp đó là tiếng rơi loảng xoảng của những mảnh kính vỡ văng tung tóe khắp sàn nhà.
Hà Chấn Đông tức đến run người, lần nữa ấn số gọi cho Khương Lệ Na. Tuy nhiên, thứ anh nhận được là những tiếng "tút, tút" dài vô vọng.
Đôi mắt anh hằn lên những tia máu đỏ, hai tay chống nạnh, miệng thở dốc, bộ dạng anh lúc này giống mấy tên lưu manh giả danh trí thức, đi đòi nợ thuê mà mặc đồ vest được cắt may riêng chứ chẳng còn nét nào giống một doanh nhân thành đạt, lạnh lùng, yên tĩnh cả.
Anh có nằm mơ cũng không ngờ cô lại âm thầm bán toàn bộ công ty Kim Thế cho Trịnh Bối và bỏ trốn ngay trong đêm sau khi hứa hẹn chờ đợi anh về. Cô đáng ra nên đi làm diễn viên, làm một tên lừa đảo.
- Khương Lệ Na, Khương Lệ Na.. cô giỏi lắm. Cô đang chơi trò gì với tôi vậy? Có phải tôi quá nhân từ với cô không? Khương Lệ Na, khốn kiếp.
Hà Chấn Đông hét lên, tóm luôn cái ga trải giường, lôi nó tuột ra khỏi nệm rồi vứt xuống sàn. Lúc ngồi trên máy bay, anh đã mong cho mau đặt chân xuống sân bay biết bao nhiêu, anh đã mong sớm về đây biết bao nhiêu.
Anh thậm chí đã mua một chiếc nhẫn kim cương cho cô, anh thậm chí còn ghé vào cửa hàng hoa, bảo họ gói cho mình bó hoa lớn có chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ rực.
Để rồi khi chiếc xe vừa rẽ vào con hẻm này thì thông tin Trịnh Bối đã là chủ sở hữu mới của Kim Thế đập vào mắt anh. Anh còn tưởng mình đang mơ ngủ và không tin cho đến khi bước vào căn phòng không còn hơi ấm này.
- Cậu chủ bớt giận. Tôi xin lỗi, tôi.. tôi đột nhiên thiếp đi đến tận khi cậu gọi điện nên không biết.. không biết cô Lệ Na rời đi tự lúc nào. – Mỹ Liên bật khóc, giọng nói đứt quãng.
Anh đưa tay ra hiệu cho bà giữ im lặng rồi tiếp tục thao tác trên điện thoại, tìm tới số liên lạc của Trịnh Việt Cường. Anh tin hắn đang giấu cô ở đâu đó. Cô không có người thân ở thành phố này và anh tin việc thu mua có liên quan đến hắn phần nhiều.
Trịnh Việt Hùng là ai chứ? Làm gì có chuyện ông làm việc một cách chớp nhoáng như vậy. Giá trị Kim Thế giảm mạnh nhưng vẫn là một con số biết nói.
Thế nhưng, anh còn chưa kịp gọi thì đã nghe bên dưới vang lên tiếng gọi tên cô một cách hốt hoảng. Ngay lập tức, anh lao ra khỏi phòng, chạy xồng xộc xuống cầu thang. Nối gót anh, Trần Triệu Thu và Mỹ Liên cũng vội vã bám theo.
Mỹ Liên lo lắng đến mức gần như hạ đường huyết. Khương Lệ Na bỏ đi mất dạng, đồng nghĩa với việc Hà Chấn Đông không cần thuê bà chăm sóc cô. Nhưng đó không phải là điều bà sợ, bà có thể tìm công việc khác. Điều khiến bà lo sợ là anh sẽ giận cá chém thớt, rút lại ý định tuyển dụng con gái bà vào Hoa Vinh với vị trí nhân viên lễ tân.
Đây là lần đầu tiên, bà được thấy một bộ mặt khác của anh, mất kiểm soát, hoàn toàn khác xa Hà Chấn Đông mà bà từng biết.
- Hà Chấn Đông, Trần Triệu Thu, sao.. sao hai anh lại ở trong nhà này? Lệ Na đâu? – Trịnh Việt Cường ngơ ngác hỏi.
- Câu này để tôi hỏi anh mới đúng chứ? Anh thu mua Kim Thế và giấu cô ấy ở đâu rồi? – Hà Chấn Đông tiến lại gần Trịnh Việt Cường, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
- Gì chứ? Lệ Na không có ở đây sao? Tôi đã nói cô ấy có thể ở lại đây mà.
Trần Triệu Thu toát hết mồ hôi khi nghe hai người đàn ông cứ hỏi qua hỏi lại mà chẳng có câu trả lời. Có vẻ như vị phó tổng của Trịnh Bối cũng không biết tung tích cô vì cái mặt hắn lúc này thộn ra chẳng khác mấy gã đần là mấy.
- Giỏi lắm Trịnh Việt Cường, lần này anh thắng tôi rồi. Bảo với cô ta, khôn hồn thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Hà Chấn Đông vứt lại lời cảnh cáo và lướt qua hắn. Trần Triệu Thu khó xử, chần chừ mấy giây, sau đó cúi đầu chào Trịnh Việt Cường rồi chạy theo sếp.
Mỹ Liên đang định chạy đi thu gom quần áo thì bị Trịnh Việt Cường tóm lại hỏi han. Bà vừa run vừa nói cho hắn biết rằng khi Hà Chấn Đông tới thì Khương Lệ Na đã biến mất rồi. Bà cũng cho biết mình được Hà Chấn Đông thuê tới chăm sóc cô chứ chẳng phải người do cô mướn nên hiện tại bà cũng không biết cô đi đâu, ở đâu.
Ngay khi cánh cửa xe vừa mở, Hà Chấn Đông liền lôi bó hoa hồng lớn ra, thẳng tay ném nó xuống và dùng chân giậm nát. Một lần nữa, cô lại bỏ rơi anh, quay anh như một thằng hề.
Nếu như cô đã nhất quyết từ chối tình cảm của anh thì anh cũng sẽ không phí tâm tư lên cô nữa. Anh là ai? Anh là chủ tịch Hoa Vinh. Có rất nhiều cô gái muốn cùng anh nên nghĩa phu thê. Cô tưởng chỉ mỗi cô đẹp, tốt hay sao?
- Sếp, giờ đi đâu đây ạ? – Trần Triệu Thu lấm lét nhìn gương chiếu hậu và hỏi.
- Về khách sạn, chờ tôi thay đồ rồi đến công ty.
- À, còn về công việc của cô Liên Hoa..
- Bảo cô ấy cứ nộp đơn xin việc và phỏng vấn theo quy trình, nếu thật sự ưu tú như mẹ cô ấy nói thì sẽ được nhận thôi.
Trần Triệu Thu vâng dạ, tập trung ôm vô lăng. Hắn còn tưởng vì Mỹ Liên không trông chừng nổi Khương Lệ Na mà anh sẽ giận lây con gái bà, không muốn nhận cô vào tập đoàn nữa.
Tuy anh nói vậy nhưng hắn biết nếu anh có ý cho cô ấy vào Hoa Vinh, anh sẽ bảo ban phỏng vấn giơ cao đánh khẽ khi phỏng vấn. Ưu tú thế nào thì Liên Hoa cũng chỉ là một sinh viên mới ra trường, riêng mục kinh nghiệm đã thua xa nhiều ứng viên khác.