Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 131: Bí Mật Chỉ Của Hai Người - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:24
Thông tin Trịnh Bối thu mua Kim Thế thành công nhanh chóng được đề cập trên các báo mạng và chẳng mấy chốc, Hà Chấn Quốc cũng đã biết.
Rõ ràng Hà Chấn Đông đã nói với ông rằng ngay khi trở về, sẽ mở một cuộc họp, thông qua ý kiến của các cổ đông, sau đó liên hệ với Kim Thế, tiến hành các hồ sơ thủ tục thu mua này.
Thế nhưng, giờ đây Kim Thế đã thật sự đổi chủ, nhanh đến mức không chỉ ông mà mọi người đều ngạc nhiên trước tốc độ làm việc của hai cha con nhà họ Trịnh.
Sau bữa cơm trưa, Hà Chấn Quốc liền hẹn gặp Hà Chấn Đông và lái xe đến quán cà phê đối diện tập đoàn. Khoảnh khắc nhìn đứa con trai ngồi xuống trước mặt mình, ông nhận ra vẻ bất ổn trong ánh mắt anh dù rằng anh đang cố gắng thể hiện bản thân đang ổn.
- Ba gọi con ra có chuyện gì không ạ? Sao ba không vào tập đoàn?
- Con gặp con bé chưa? – Ông đặt tách trà xuống và hỏi thay vì trả lời.
- Cô ấy bỏ trốn rồi ba à. Ba, có phải con trông rất đáng ghét không? Thế nên, cho dù Trịnh Bối không thu mua với giá cao bằng con thì cô ấy vẫn bán Kim Thế cho họ. Cô ấy không muốn ở bên con.
Tuy Hà Chấn Đông mỉm cười nhưng thân là một người cha, làm sao Hà Chấn Quốc có thể không nhận ra nỗi tuyệt vọng và tự ti trong mắt con trai chứ.
Thế nhưng, ông cũng có thể hiểu cho cảm giác của Khương Lệ Na và hiểu cho quyết định của cô. Thật khó để làm vợ một người khi mà trước đó không lâu, cô đã đính hôn cùng em trai người đó, sẽ rất gượng gạo.
- Chấn Đông, hãy nhớ, ba mẹ chỉ còn mỗi mình con thôi. Nếu tâm trạng không tốt, cứ nghĩ ngơi, đi du lịch đâu đó một thời gian cũng được, ba sẽ thay con điều hành tập đoàn.
- Con ổn mà. Chỉ buồn nốt hôm nay thôi. Con hứa.
Sau khi tiễn Hà Chấn Quốc ra xe, Hà Chấn Đông liền quay lại văn phòng, tiếp tục xử lý công việc. Anh biết anh không còn là cậu sinh viên năm nào nữa, anh không thể đặt tình yêu lên hàng đầu, trên vai anh là tập đoàn có giá trị hàng tỷ đô la và hàng ngàn nhân viên. Anh còn phải thay em trai báo hiếu cha mẹ, anh còn phải sống tốt phần của Hà Chấn Kiệt.
Một người con gái không trân trọng tình cảm của anh thì không đáng để anh bận tâm nữa, anh nhủ lòng sẽ vĩnh viễn quên cô. Là anh đã cố gắng thực hiện lời hứa nhưng cô kiên quyết chối từ, không thể trách anh.
Còn về phần Trịnh Việt Cường, sau khi nhìn thấy căn phòng đầy mảnh kính vỡ và bó hoa hồng dập nát trước cổng, hắn đã lờ mờ đoán ra ý định của Hà Chấn Đông dù rằng Mỹ Liên chẳng đề cập đến. Vốn hắn cứ tưởng Hà Chấn Đông đã lơ cô khi chứng kiến cảnh anh lướt qua cô, mặc cô cầu xin để lên chiếc xe tang.
- Lệ Na, em đi đâu vậy kìa?
Hắn lẩm bẩm tự hỏi rồi như chợt nhớ ra điều gì, hắn liền lên xe, chạy thẳng đến trụ sở công ty Kim Thế. Sau mấy lần đến đó để ký tá các hồ sơ mua bán, chuyển nhượng, hắn thấy Lục Mỹ và Lệ Na rất thân thiết, như chị gái với em gái chứ không đơn thuần là cấp trên, cấp dưới, thế nên, hắn đoán Lục Mỹ chắc chắn biết tung tích hiện tại của cô, hoặc có thể là ai đó trong ban lãnh đạo của Kim Thế sẽ biết.
- Phó tổng à, tôi thật sự không biết Lệ Na đi đâu cả, thật xin lỗi anh. Cô ấy nhờ tôi tìm nhà thuê nhưng tôi còn chưa tìm ra thì đã không liên lạc được nữa rồi. – Lục Mỹ đứng trước mặt hắn, bẻ hết mười ngón tay kêu rắc rắc, khổ sở giải thích.
Cô thật sự muốn đập cho gã giám đốc phòng nhân sự một trận vì cái tội nhiều chuyện. Chẳng biết gã núp ở đâu mà nghe được chuyện Khương Lệ Na nhờ cô kiếm cho một căn nhà rẻ tiền, xa khu vực sầm uất này để thuê trọ và rồi khi nghe Trịnh Việt Cường hỏi thăm tung tích cô nàng, gã liền bảo hắn đi gặp cô.
- Xin cô đấy Lục Mỹ, tôi rất lo cho cô ấy. – Giọng Trịnh Việt Cường như thể đang van xin người đối diện hãy nói cho hắn biết.
- Tôi cũng không biết mà, hay là.. hay là anh đuổi việc tôi đi. – Mặt Lục Mỹ méo mó, gần như sắp khóc tới nơi.
Cuối cùng, Trịnh Việt Cường đành rời đi trong sự thất vọng. Hắn và Khương Lệ Na không thân thiết đến mức có thể biết được những nơi cô thường lui tới và càng không thể đoán được hướng cô sẽ đi. Đứa em gái này còn chưa nhận được sự bù đắp của hắn thì đã vội cắt đứt liên lạc với hắn rồi.
Tuy biết cô là em mình nhưng tình cảm ban đầu hắn dành cho cô vẫn chưa thay đổi ngay được, thành thử rất khó chịu, như có con kiến bò trong tim và gặm nhấm.
Sau khi lái xe lòng vòng thành phố, hắn chui luôn vào nghĩa trang, thắp nhang cho Khương Đức Sương và Hà Chấn Kiệt rồi ngồi đó, mong rằng khi chiều chạng vạng, biết đâu cô nhớ ba và vị hôn phu mà đến đây.
Chờ mãi cuối cùng cũng nghe tiếng bước chân vang lên nhưng người xuất hiện lại là Trần Triệu Thu.
- Anh Việt Cường, anh đến thăm anh Chấn Kiệt à? – Trần Triệu Thu cười gượng, lên tiếng hỏi.
- Ừ. Nhưng mục đích chính là tôi muốn gặp Lệ Na, tôi không hỏi thăm được tung tích của cô ấy. – Trịnh Việt Cường thật thà đáp.
- Hôm nay sếp tôi phải hủy mấy cuộc họp vì tâm trạng cũng đang treo trên đọt tre. - Trần Triệu Thu ngồi bệt xuống nền gạch, thở dài.
Trịnh Việt Cường cũng ngồi xuống cạnh hắn, không quan tâm tới việc áo quần mình có bị bẩn hay không. So với Hà Chấn Đông, Trần Triệu Thu vẫn dễ để nói chuyện hơn, ít ra Trịnh Việt Cường cảm thấy tên trợ lý này thấu tình đạt lý hơn cả sếp của hắn, ăn nói cũng có chừng mực.
Cũng có thể là địa vị và chức quyền của Hà Chấn Đông quá cao, thành thử khi giận lên, hai chữ chừng mực cũng biến mất vì vốn dĩ không cần kiêng dè ai.