Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 133: Không Còn Là Thiên Kim - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:24
Sau khi nghỉ ngơi thêm ba ngày, Khương Lệ Na liền xốc lại tinh thần để đi kiếm tiền mua gạo. Bờ Bắc thành phố không nhộn nhịp bằng bờ Nam nên cơ hội tìm việc làm cũng hạn chế.
Cô không thể sử dụng tấm bằng quản trị kinh doanh của mình để xin việc vì sợ trong quá trình làm việc sẽ gặp Hà Chấn Đông. Cứ cho đó là trường hợp hiếm đi thì vẫn có khả năng khi mà trái đất này vốn dĩ có hình tròn.
Nhác thấy một tiệm may khá lớn đang đề bảng tuyển thợ may có tay nghề, Khương Lệ Na liền bước vào và xin được ứng tuyển. Họ chỉ cần tuyển thêm ba người nhưng cô lại là người thứ bảy.
Cô cũng không ngờ bản thân chỉ muốn tìm được một công việc bình thường, không đòi hỏi trình độ cao nhưng lại khó khăn như vậy, xem ra, cạnh tranh không kém gì ứng tuyển vào các tập đoàn, công ty lớn.
- Khương Lệ Na là ai? – Người phụ nữ lên tiếng hỏi ngay khi xem qua hồ sơ giới thiệu năng lực của cô.
- Là tôi. – Cô đáp và giơ tay lên.
- Cô có chắc là muốn làm công việc này không? – Mặt người phụ nữ lộ rõ vẻ hoài nghi.
- Vâng ạ, tôi rất muốn được làm công việc mình yêu thích.
Tấm bằng được cấp bởi Fashion Future khiến Nguyễn Lan rất ấn tượng với cô gái đẹp và tài giỏi này. Có điều cô thắc mắc vì sao một người có cả ngoại hình lẫn trình độ như Khương Lệ Na lại chọn tiệm may của cô thay vì đến các công ty thời trang ở bên bờ Nam, nơi đó chẳng phải là thiên đường mua sắm của thành phố nói riêng và cả nước nói chung sao?
Sau khi hỏi thêm vài câu hỏi, Nguyễn Lan chọn ra ba người để ký hợp đồng lao động với cô, tất nhiên, Khương Lệ Na là một trong ba người được chọn.
Một cửa hàng may mặc cỡ vừa đột nhiên có sự xuất hiện của một nhà thiết kế thời trang từ ngôi trường nổi tiếng thế giới là điều mà Nguyễn Lan chưa nghĩ tới trước đây.
- Nếu mọi người không có ý kiến gì về mức lương cũng như thời gian làm việc thì xin ký tên vào. Và ngày mai, mọi người có thể bắt đầu công việc. – Nguyễn Lan đưa các bản hợp đồng ra và nói.
Khương Lệ Na cảm thấy mức lương này khá ổn so mới mặt bằng chung và thời gian là khung giờ hành chính, không có tăng ca nên cô nhanh chóng ký tên vào.
Trước đây, cô có nghe một nhóm các cô gái kháo nhau buổi tối đến làm thêm ở các quán rượu là lý tưởng nhất, lương khá cao, trúng khách hàng có lối sống thoải mái về tiền bạc thì sẽ được tiền bo. Tóm lại, nếu siêng năng, lương còn cao hơn một nhân viên văn phòng có thâm niên chứ chẳng đùa.
Thế nên, cô muốn tận dụng khoảng thời gian rảnh vào buổi tối để kiếm tiền, chỉ có lao vào kiếm tiền mới giúp cô nhanh chóng ổn định cuộc sống và không còn thời gian nhớ đến những chuyện đau lòng.
Người ta nói khi mà con người làm việc quá mệt, thời gian rảnh họ sẽ chỉ dùng cho việc ngủ lấy sức, không còn sức để mà suy nghĩ về quá khứ nữa, cô tin là như vậy.
Lúc Khương Lệ Na rời đi, Nguyễn Lan cũng kịp tra ra thông tin về cô. Vốn dĩ Nguyễn Lan thấy gương mặt Khương Lệ Na rất quen nên gõ tên lên google để tìm hiểu và cô thật không ngờ rằng cô gái này lại chính là người đã từng đính hôn với nhị thiếu gia của tập đoàn Hoa Vinh ở bờ Nam bên kia.
Tuy ban nãy, Khương Lệ Na không trang điểm nhiều và nổi bật như các bức ảnh trên báo nhưng những nét đẹp trên gương mặt ấy không lẫn vào đâu được dù rằng so với trong ảnh, cô bây giờ quá gầy.
Kim Thế phá sản nhưng Khương Lệ Na đã cố gắng hoàn trả tất cả các khoản nợ do cha mình để lại và giờ phải đi xin làm những công việc thế này khiến cho Nguyễn Lan rất có cảm tình.
Chiều đến, Lục Mỹ lái xe đến thăm Khương Lệ Na, tiện thể mua thịt nướng đến ăn cùng để chúc mừng cô nàng đã xin được việc.
- Phó tổng Trịnh ngày nào cũng đến gặp chị để dò la tin tức của em. Nhìn anh ta tội lắm. Nhưng mà em yên tâm, lòng dạ chị cũng sắt thép lắm. – Lục Mỹ vừa gặm cái chân gà vừa nói.
- Thời gian sẽ làm mờ tất cả. Em cảm thấy sống ở chỗ mà không ai biết mình cũng tốt lắm.
- Ừ, chiều nào chị cũng ghé nghĩa trang thắp hương cho ba mẹ em, nên là đừng lo lắng.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Biến cố xảy ra khiến mối quan hệ của họ trở nên thân thiết hơn. Trước đây, Lục Mỹ cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày cô được ngồi gặm chân gà nướng và uống trà chanh với cô gái này.
Ngay cả khi Kim Thế đang lao đao thì trong mắt Lục Mỹ, Khương Lệ Na vẫn là một cô công chúa kiêu sa, không phải ai cũng có thể mời đi ăn, đi uống được và khi cô đính hôn cùng Hà Chấn Kiệt thì cô giống như một viên ngọc không phải ai cũng có thể gặp mặt và hàn huyên được.
- Là chồng chị gọi. – Lục Mỹ mỉm cười khi thấy màn hình điện thoại sáng lên.
- Chị nghe máy đi ạ. – Khương Lệ Na thúc giục.
Cuộc nói chuyện diễn ra nhanh chóng và Lục Mỹ đành nói lời tạm biệt để ra về vì con trai cô đột nhiên sốt và nói rằng nó nhớ mẹ, bắt ba nó phải gọi mẹ về bằng được.
Bản thân Khương Lệ Na còn chưa kịp cảm nhận vòng tay mẹ ấm áp ra sao thì mẹ cô đã qua đời nên khi nghe Lục Mỹ thuật lại lời của thằng bé, sống mũi cô đột nhiên cay và có chút tủi thân.
- Hai bờ cách xa nhau, chạy xe mất quá nhiều thời gian nên sau này chị không cần đến đây thường xuyên đâu. Em đã ổn định tinh thần rồi và em hứa sẽ sống tốt, đừng quá bận tâm về em. – Khương Lệ Na vừa nói vừa tiễn đàn chị xuống cầu thang.
Khoảnh khắc cả hai tiến đến gần chiếc ô tô đã cũ, Lục Mỹ choàng tay ôm lấy cô gái đáng thương vào lòng, vỗ về lên tấm lưng gầy thay cho lời động viên, khích lệ.
Kinh tế của gia đình Lục Mỹ cũng chẳng khá giả gì nên dù có muốn, cũng không thể giúp được Khương Lệ Na. Ba mẹ chồng của cô ốm đau suốt và con thì quá nhỏ, công việc của chồng cô lại đang không suôn sẻ.