Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 139: Trốn Tránh Một Người, Dựa Dẫm Một Người - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:24
Nguyễn Lẫm từ từ tiến lại, hại Khương Lệ Na phải lùi dần về phía sau và khi đụng bậc thang, cô mất đà, ngã ngồi xuống, giương đôi mắt kinh hãi nhìn lên.
Phảng phất trong cơn gió chiều là hương rượu vang thoang thoảng và cô nhận ra người đàn ông này đã uống rượu. Cô tự hỏi có lẽ nào chị hắn đã nói cho hắn biết chuyện cô xin nghỉ việc không?
- Tại sao vậy? Ánh mắt đó của em là gì? Em sợ anh đến vậy sao? Tại sao phải nghỉ việc? Anh đang trong quá trình theo đuổi em mà, anh có nói lời nào ép buộc em sao?
Bàn tay cô bấu chặt vào lan can, đầu lắc liên tục. Phải, hắn chưa nói lời nào ép buộc cô chấp nhận tình cảm của hắn nhưng những hành động quan tâm đó đủ khiến cô cảm thấy áp lực, khó thở.
Đang lúc cô vừa cố gắng đứng dậy thì Nguyễn Lẫm lần nữa tóm lấy tay cô, khiến chiếc túi trên tay cô rơi xuống, lộ ra mấy cái bánh bao còn thừa.
- Lệ Na, em.. - Nguyễn Lẫm hơi ngập ngừng, hắn cứ nghĩ cô đem bánh bao cho người khác rồi, không ngờ cô mang theo về tận đây.
- Anh Nguyễn Lẫm, hôn phu của tôi vừa mới mất. Anh có hiểu cho cảm giác của tôi không?
Đôi mắt ngấn nước của người con gái khiến Nguyễn Lâm bối rối và nhận ra hắn đã quá nóng vội, ích kỷ và không suy nghĩ kỹ càng cho cô.
Phải rồi, sao hắn phớt lờ chuyện mà cô vừa trải qua chứ. Đừng nói là hai tháng, có thể hai năm còn chưa quên được khi mà Hà Chấn Kiệt là chàng trai trong mộng của rất nhiều thiếu nữ.
Có lẽ cô sẽ cảm thấy có lỗi khi bắt đầu một mối quan hệ với người đàn ông khác khi mà thậm chí giỗ đầu của vị hôn phu còn chưa tới.
- Anh.. anh xin lỗi, là anh nóng vội rồi. Lệ Na à, chỉ vì.. chỉ vì anh quá thích em cho nên mới bộp chộp tấn công như vậy. Anh hứa sẽ không làm phiền em nữa nhưng em hãy quay lại làm việc có được không, anh chỉ cần nhìn em từ xa là được, anh sẽ đợi cho đến khi tâm tình em ổn hơn.
Cô không trả lời, cúi xuống nhặt mấy cái bánh bao. Nguyễn Lẫm cũng vội vàng giúp cô nhưng hắn không nhận được câu trả lời vì cô nhanh chóng quay lưng và bước dần lên những bậc thang.
Tiếp xúc hơn hai tháng, cô biết hắn không phải là người xấu nhưng vẫn luôn có những người xấu có xuất phát điểm là những người tốt, ví dụ như cô đây. Cô vì tiền, hắn vì tình, giống nhau cả đúng không?
- Em gái đi làm về đấy à? Em mua cái gì ăn thế? Bánh bao à? Anh nghe mùi bánh bao, cho anh ăn với được không?
Người đàn ông có men say đột nhiên xuất hiện, chắn ngang trước mặt Khương Lệ Na và chỉ vào chiếc túi giấy trên tay cô. Theo phản xạ, cô giấu nó ra sau lưng.
Không phải cô tiếc rẻ gì mấy cái bánh bao nhưng cô biết nếu cô đưa cho gã, gã sẽ lấy đó làm cái cớ và lết vào cửa làm phiền cô mãi, cô nên vạch rõ ranh giới với những kẻ dê xồm thế này.
Khoảng thời gian này, mỗi khi cô rời phòng gã đều nhìn cô lom lom, trông rất đáng sợ. Chị gái phòng kế bên cũng căn dặn cô đừng nói chuyện qua lại gì với gã bởi lúc trước, có một cô gái vốn là nhân viên văn phòng, rất hòa nhã lịch sự, ai bắt chuyện cũng lễ phép đáp lời và đối với cái gã chuyên say xỉn này cũng không ngoại lệ.
Ấy vậy mà gã đó cho rằng cô bé ấy có cảm tình với mình, bô bô khoe cho cả khu nhà trọ nghe và cứ la lết đến phòng cô ấy. Kết quả, cô bé đó phải chạy trốn biệt tăm luôn, dọn phòng trọ ngay trong đêm.
- Nào, để anh xem.. - Vừa nói gã vừa bổ nhào tới, tóm lấy tay cô.
- Buông ra, anh làm gì vậy? Buông ra..
Bây giờ đã là chiều muộn nhưng khu này đa phần là các công nhân thuê trọ nên họ vẫn chưa về bởi còn phải tăng ca. Gã đàn ông nắm được lịch trình của mọi người và cho đến hôm nay, hắn hạ quyết tâm phải tóm được con mồi ngon này.
Từ khi thuê trọ ở đây, hắn chưa thấy cô gái nào có vẻ đẹp thanh tao, thoát tục như cô gái này. Gã thậm chí biến thái đến mức nghĩ rằng chỉ cần được chung đụng thân xác với cô một đêm thì ngày mai, cho dù có bị ném vào tù cũng mãn nguyện.
Tiếng hét của Khương Lệ Na nhanh chóng lọt vào tai Nguyễn Lẫm khi hắn đang tần ngần, tự hỏi có nên đi theo cô để nhận được câu trả lời hay không.
Ngay lập tức, hắn xồng xộc chạy lên và khi nhìn thấy một màn lôi lôi kéo kéo, hắn liền lao tới, đấm mạnh vào mặt gã đàn ông cao to. Khương Lệ Na theo phản xạ, trốn ra sau lưng Nguyễn Lẫm.
Thực ra, cô cũng rất sợ ngày này sẽ xảy ra và đang đi tìm nơi khác để thuê trọ nhưng khổ nỗi quỹ thời gian quá hạn hẹp nên cô chưa tìm ra nơi nào có an ninh tốt.
- Mẹ kiếp, mày là thằng nào mà dám tới đây gây chuyện?
Dứt lời, gã say lao xuống, tóm lấy Nguyễn Lẫm. Khương Lệ Na bị xô đẩy nên suýt ngã, may mà bám được vào thành lan can. Cô hoảng loạn, chẳng thể nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra trước mặt, chỉ nghe tiếng đánh đấm, tiếng chửi rủa cùng la hét, loạn cào cào.
Đến lúc định thần, cô nhìn thấy gã dê xồm đang ngồi bệt trên bậc thang, tay ôm lấy mặt, còn Nguyễn Lẫm vẫn đứng nhưng có lẽ mệt quá nên hắn hơi loạng choạng, nắm đấm vẫn giơ lên cao.
- Đừng đánh nữa, tôi có làm gì cô ấy đâu. Tôi chỉ xin một cái bánh bao thôi mà. – Gã khóc hu hu, như thể đứa trẻ xin kẹo nhưng người lớn không cho, còn đánh nó.
Nguyễn Lẫm quay đầu nhìn Khương Lệ Na, nỗi xúc động trào dâng trong hắn, hắn không ngờ cô vậy mà trân quý mấy cái bánh bao hắn mua đến vậy.
Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, Khương Lệ Na vô cùng bối rối, sao tự dưng cô lại biến thành một kẻ ki bo, tiếc cái bánh bao với một người đang đói thế này? Cơ mà cô phải công nhận là gã đàn ông kia diễn xuất hay thật.
Được rồi, cô sẽ không giải thích đâu. Chẳng có gì đáng để giải thích cả. Cứ để cho Nguyễn Lẫm thấy rõ con người xấu xa ích kỷ của cô rồi tự động tránh xa cô đi.