Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 140: Trốn Tránh Một Người, Dựa Dẫm Một Người - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:24
- Thân đàn ông trai tráng, không đi làm mà ngửa tay xin bánh của một cô gái. Đúng là không biết xấu hổ. Cút đi, nếu ông còn dám làm phiền cô ấy thêm một lần nữa, tôi thuê xã hội đen khử ông luôn.
Người đàn ông hoảng sợ, biết mình đã chọc nhầm người nên vội vác cái thân tàn về lại phòng trọ, đóng cửa, ngồi im ỉm bên trong.
Lúc Nguyễn Lâm quay đầu lần nữa, Khương Lệ Na phát hiện ra khóe miệng hắn đang chảy máu. Dù gì thì hắn cũng đã ra tay cứu cô, cô không thể cứ thế mà phớt lờ hắn được.
- Cảm ơn anh, để tôi bôi thuốc cho anh nhé.
- Được.
Từ sau khi nghe cô uất ức nói ra câu nói đó, Nguyễn Lẫm cũng kiềm nén cảm xúc của bản thân và ý tứ hơn, hắn không vào phòng cô mà ngồi ngay ngạch cửa, chờ cô lấy bông gòn và thuốc.
Không gian nhỏ hẹp, bài trí đơn giản bên trong khiến hắn chạnh lòng và càng thương cô hơn, không phải đại tiểu thư nào cũng có thể bắt nhịp với cuộc sống khó nghèo nhanh như vậy, hẳn cô đã cố gắng, chịu đựng nhiều.
- Sẽ hơi rát đó. – Cô chạm nhẹ cục bông gòn có tẩm thuốc sát trùng lên vết thương và nói.
Hành động làm anh hùng cứu mỹ nhân của Nguyễn Lẫm khiến cô nhớ tới Hà Chấn Kiệt và khi cô đang bôi thuốc cho hắn, cô càng nhớ đến anh.
Nếu biết đến cuối cùng, bản thân cũng không bảo vệ được Kim Thế, cũng sẽ bán nó cho người khác thì lúc đó, cô đã không nhận lời làm bạn gái của anh. Đúng là cô rất hạnh phúc và tự hào khi có anh bên cạnh nhưng cô biết mình đã mang đến cho anh quá nhiều lo lắng và xui xẻo.
- Xong rồi. – Cô lùi lại và nói.
- Nơi này có vẻ an ninh không tốt, hay là anh tìm cho em nơi khác nhé. À, anh có căn nhà để trống, hay là em đến đó sống đi, tiện thể trông coi giúp anh. Anh hứa sẽ không lui tới làm phiền em đâu. – Nguyễn Lẫm chân thành nói.
- Để tôi suy nghĩ đã, thôi, anh về nhé, tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ một giấc.
Nguyễn Lẫm gật đầu, đi nhanh như gió. Khương Lệ Na cũng đóng cửa lại, vội vàng bước vào phòng tắm. Cô chắc chắn sẽ đi nơi khác, nơi không có gã say dê xồm và không có Nguyễn Lẫm.
Cô đã từng có ý định về những miền nông thôn để thoát hoàn toàn tầm kiểm soát của Hà Chấn Đông nhưng cô không biết bản thân sẽ làm gì để sống, cô sợ lắm.
Đúng bảy giờ, Khương Lệ Na đã có mặt tại quán rượu. Cô nhanh chóng vào phòng thay đồ, thay bộ đồng phục rồi bắt đầu làm việc.
Lúc chạm mặt Lý Phong, cô có chút xấu hổ vì ban chiều đã khóc trước mặt hắn. Vốn chỉ định cúi chào rồi lướt qua nhưng cuối cùng, cô lại lên tiếng gọi hắn quay lại.
Bản tính điềm tĩnh, ăn nói đúng mực của hắn khiến cô cảm thấy hắn giống Trịnh Việt Cường và cũng cảm thấy hắn giống như là anh trai của nguyên một dàn nhân viên trong quán rượu này.
- Ừ, có chuyện gì vậy? – Lý Phong dừng chân, tiến lại gần và hỏi.
- À, bên khu anh sống có nhà trọ nào đang cho thuê không? Tôi.. tôi muốn chuyển chỗ vì có một gã biến thái cứ nhìn ngó tôi.
Lý Phong nheo mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt vài giây rồi gật đầu. Đối diện nhà hắn là một khu trọ và vấn đề an ninh thì miễn bàn bởi nó nằm ngay trước nhà của một tay anh chị khét tiếng bờ Bắc, không cần tới cảnh sát nhọc công, nơi đó tự động yên bình, không khác gì phố cổ.
Cô gái may mắn nhanh chóng nói lời cảm ơn rồi vụt chạy đi làm việc. Lý Phong nhìn theo bóng hình cô, bất giác mỉm cười. Hóa ra những doanh nhân vạn người mê như Hà Chấn Kiệt và Hà Chấn Đông cũng đâu khác gì mấy người bình thường như hắn, đều bị thu hút bởi những cô gái trong sáng như nước suối tinh khiết này.
Đàn ông có thể say mê và cặp kè với những cô gái như rượu vang nhưng khi chọn vợ, họ sẽ tìm một người như Khương Lệ Na, nếu hắn có cơ hội, hắn cũng sẽ chọn cô.
Nhưng khổ nỗi hắn không có quyền chọn, cô mới chính là người có quyền chọn lựa. Hắn biết một khi cô bước ra ánh sáng, sẽ có nhiều hơn một người đàn ông hoàng kim sẵn sàng hy sinh cho cô.
Một đêm làm việc suôn sẻ lại trôi qua. Hai giờ sáng, ca làm việc của Khương Lệ Na cũng kết thúc, cô thay bộ đồng phục ra rồi xách túi xách rời khỏi quán rượu.
Hôm nay, quán đông khách bất ngờ, nhân viên phục vụ chạy vắt giò lên cổ, may mà không làm vỡ chai rượu nào, mấy cô tiếp viên khác chủ yếu là ngồi õng ẹo bên khách nhưng khi thấy mấy chị em phục vụ chạy sái chân thì cũng hỗ trợ nhiệt tình lắm, có cô chạy hăng quá, gãy cả gót giày, đúng kiểu tình thương mến thương.
- Thoải mái quá.
Khương Lệ Na ngẩng đầu nhìn lên ngọn đèn cao áp đang tỏa ra quầng sáng màu vàng ấm áp. Trời bây giờ lành lạnh, làn khói trắng mỏng manh bay lên không trung theo câu nói của cô.
Theo như Lý Phong nói thì cô có thể dọn đến nơi ở mới vào sáng ngày mai và hắn sẽ hỗ trợ cô di chuyển đồ đạc. Hắn là người đàn ông đầu tiên nhiệt tình giúp đỡ cô mà không mang cho cô cảm giác lo lắng rằng hắn sẽ nảy sinh tình cảm trai gái với mình.
- Đi thôi Lệ Na, tôi đưa cô về, tiện biết địa chỉ để mai sang phụ cô dọn đồ cho nhanh. – Lý Phong một tay ôm áo vest, một tay cầm chìa khóa xe, đưa ra phía trước, ấn một cái.
- À, vâng.
Cô gật đầu rồi chạy theo người đàn ông mang sơ mi trắng. Trông bóng lưng hắn hao hao giống một người, một người mà cô đang cố trốn chạy. Xem ra đêm nay, cô đỡ tốn tiền bắt taxi rồi.
Có lẽ cô phải học chạy xe máy rồi dành dụm tiền mua một chiếc xe máy cà tàng để di chuyển thôi, buổi tối không có xe buýt, đi taxi hoài rất tốn tiền, cô xót cái ví của mình lắm, cô muốn nó ngày càng phình to, không bị xẹp đi. Ngã ngựa một lần, cô lại cảm thấy thương những người lao động nghèo hơn.