Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 141: Manh Mối - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:24
Sau bao nhiêu ngày thuyết phục lẫn động viên, Hà Chấn Đông đã có thể ký vào giấy bổ nhiệm Trần Triệu Thu vào chức phó tổng giám đốc.
Tuy vậy, hắn vẫn tự động kiêm luôn trợ lý cho anh trong nhiệm vụ tìm kiếm tung tích của Khương Lệ Na. Hộ khẩu thường trú của cô vẫn ở chỗ cũ, chưa được chuyển đi nơi khác nhưng người thì chẳng biết đang ở phương trời nào.
- Vào đi. – Hà Chấn Đông lên tiếng khi nghe tiếng gõ cửa.
Tuy anh không ngẩng đầu lên nhưng nghe tiếng bước chân, anh biết đó là Trần Triệu Thu. Sara, trợ lý mới của anh luôn đi giày cao gót và ngoại trừ cô ấy ra thì chỉ có tên trợ lý cũ này là thường xuyên ra vào phòng anh.
Các nhân sự khác, kể cả lãnh đạo cấp cao nếu muốn gặp anh cũng phải gọi điện thông báo trước hoặc thông qua Sara chứ không thể tùy tiện nhảy vào đây được.
- Có một số người chụp được những bức ảnh này ở bờ Bắc thành phố, họ nói vì thấy cô gái này giống vị hôn thê của thiếu gia quá cố nên chụp lại chứ cũng không biết chính xác cô ấy đang ở đâu. – Trần Triệu Thu đặt xấp ảnh xuống và nói.
Hà Chấn Đông nhặt một tấm lên và xem, tiếp đó là các tấm còn lại. Ảnh chụp không mấy rõ nhưng anh nhận ra đó là Khương Lệ Na. Tóc cô dài hơn rồi, cô cũng mập hơn một chút rồi. Và cô cười rồi, nụ cười tỏa nắng, mãn nguyện, không gượng gạo.
Tháng dài ngỡ như năm, không đêm nào là anh không nằm mơ thấy cô. Tình yêu anh dành cho cô cứ qua một cơn bão giông thì lại càng bùng cháy mãnh liệt, mong muốn chiếm hữu cũng trở nên mạnh mẽ.
- Không phải cuối tuần này chúng ta có hẹn với những người thừa kế mới nổi ở bên đó sao? Tôi và cậu đến đó trước một ngày. Bảo người của chúng ta tra xem địa điểm trong mấy bức ảnh này là ở đâu.
- Vâng ạ.
- À, tuyển được trợ lý chưa? – Hà Chấn Đông quay quay cây bút trong tay, nheo mắt hỏi.
- Em chọn Liên Hoa ạ, cô ấy lanh lợi thông minh và đã gần đủ ba tháng thử việc.
- Cậu thấy thích hợp là được. À, hôm nay là sinh nhật Sara, chiều cùng nhau đi ăn tối đi, cô ấy chỉ sống có một mình, lại không thích tổ chức ồn ào.
Trần Triệu Thu gật đầu lia lịa rồi gom lấy xấp ảnh trên bàn, nhanh chóng quay về phòng làm việc. Hắn có thể hiểu việc Hà Chấn Đông đích thân muốn tổ chức sinh nhật cho Sara.
Năng lực của Sara phải nói là đỉnh của đỉnh, từ ngày thay thế chỗ của hắn, cô đã bộc lộ hết khả năng, hỗ trợ cấp trên giải quyết công việc gọn, nhẹ, mau mắn và đạt kết quả tốt.
Có lần, Hà Chấn Đông phải buột miệng khen rằng Sara hợp tuổi hợp mạng với anh nên khi cô ở bên cạnh anh, công việc của Hoa Vinh cực kỳ suôn sẻ.
Sara ảnh hưởng cách sống của người phương Tây, khá phóng khoáng, đôi khi cao hứng vì thắng được gói thầu lớn, cô ôm luôn Hà Chấn Đông để chúc mừng anh trước bao nhiêu con mắt tròn, mắt dẹt của mọi người.
- Lệ Na, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi. Anh thật sự rất nhớ thương em, cô gái tuyệt tình ạ. – Hà Chấn Đông mỉm cười, đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, nơi ánh nắng ban trưa đang nhảy nhót trên những khóm hoa hồng trắng.
Từ ngày cô không từ mà biệt lần hai, ban công của các phòng làm việc ở tập đoàn Hoa Vinh đều được trồng hoa hồng trắng thay thế các loại cây phong thủy và hoa trước đó.
Hoàng Thi Vịnh dẫu biết con trai vẫn không quên Khương Lệ Na nhưng vì cô đã tự nguyện biến mất nên bà cũng không can thiệp vào mấy hành động thể hiện niềm thương nhớ của anh.
Cùng lúc này, trong căn phòng trọ mới, Khương Lệ Na đã sắp xếp đồ đạc gọn gàng, ngăn nắp với sự giúp đỡ của Lý Phong. Cô không ngờ nơi mà người đàn ông này sinh sống lại là một căn biệt thự xa hoa, kín cổng cao tường, không khác gì chốn đi về của giới tài phiệt.
Khu nhà trọ này có thiết kế giống như khu nhà trọ mà cô vừa rời đi, có cầu thang dẫn lên các tầng lầu và chỉ là ba tầng mà thôi, không có hơn được.
Theo cô được biết thì chính phủ không cho người dân xây dựng nhà cửa hoặc các cơ sở kinh doanh có độ cao cao hơn cột cờ ở quảng trường.
- Tôi mời anh bữa trưa nhé, coi như là.. cảm ơn anh. – Cô ngập ngừng lên tiếng.
- Cũng được, ngoài đây có quán cơm bình dân ngon lắm, đi bộ một đoạn thôi.
Cô gật đầu rồi khóa cửa, đi theo Lý Phong. Thực ra, cô định mời hắn vào một nhà hàng hơi sang một chút, không chỉ để cảm ơn vì những việc hắn đã làm cho cô trong ngày hôm nay mà còn vì rất nhiều chuyện trước đó, bao gồm việc hắn nhận cô vào Thiên Đường khi mà ngoại hình lúc đó của cô có thể bị loại ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hai người vừa đi hết cầu thang sắt thì bỗng nghe có tiếng gọi ý ới phát ra từ chiếc ô tô sáng bóng. Khương Lệ Na nheo mắt nhìn và nhận ra một gã đầu trọc, mang áo sơ mi hoa hòe đang vẫy tay điên cuồng, gọi tên Lý Phong.
- Ông chủ của quán rượu Thiên Đường đó, qua đó chào một tiếng.
Lý Phong nói và bước nhanh về phía trước, Khương Lệ Na cũng vội chạy ngay phía sau. Cô bị ám ảnh bởi những tên xã hội đen cho vay nặng lãi nên khi nhìn người này, tim cô bất giác đập mạnh dù rằng cô không có nợ nần gì ông ta.
- Bạn gái à? Hai đứa đang đi đâu vậy? – Người đàn ông cười tươi, vuốt đầu và hỏi.
- Cô ấy là nhân viên của chúng ta. Hôm nay em giúp cô ấy chuyển phòng trọ nên là cô ấy muốn mời em ra quán ăn trưa. – Lý Phong lễ phép trả lời.
- Quán xá gì? Đưa bạn gái sang nhà mình ăn luôn đi, chị dâu mày nấu đồ ăn ê hề bên ấy mà ra quán làm gì cho phí tiền ra, còn chưa chắc đảm bảo dinh dưỡng, vệ sinh. Mau, vào nhà đi.
Kính chắn gió nhanh chóng được kéo lên và chiếc xe lao nhanh sang căn biệt thự đối diện.
Khương Lệ Na đứng bất động, nhìn trân trối vào cánh cổng lớn đang từ từ hé mở. Hóa ra Lý Phong là em trai của ông chú đó ư? Thảo nào cô cứ thắc mắc sao một quản lý quán rượu lại có tiền xây cái biệt thự hoành tráng đó trong khi mức lương chỉ gấp đôi lương của nhân viên các cô.
- Đó là anh trai tôi.
- À, thì ra là vậy. Nhưng.. trông anh đẹp trai hơn anh ấy nhiều.