Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 144: Tình Không Dao Động - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:25
- Ăn đi Liên Hoa, đừng ngại.
Nghe Hà Chấn Đông lên tiếng, Liên Hoa giật thót, gật đầu lia lịa và gắp một miếng thịt gà cho vào chén mình. Cô không dám ăn một cách thoải mái như Sara vì sợ đánh mất hình tượng dịu dàng, thục nữ trước mặt anh. Theo lời mẹ cô kể thì cô gái có tên Khương Lệ Na kia rất dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ, đúng chất tiểu thư quyền quý.
Lúc trưa, cô có nghe được cuộc điện thoại của Trần Triệu Thu và biết rằng vào thứ bảy, hắn sẽ đi cùng Hà Chấn Đông đến bờ Bắc thành phố để thư giãn và giao lưu cùng những người thừa kế nổi danh bên ấy như một cách lót đường cho các kế hoạch hợp tác kinh doanh sau này. Cô rất muốn được đi theo nhưng lại chẳng biết phải mở lời như thế nào.
- Nhưng sếp à, anh quyết định không cho em đi theo cuối tuần này à? Em nghe bảo bên đó có mấy quán rượu hay lắm, không quá xô bồ, thiết kế cổ điển và có dàn tiếp viên bốc lửa nhưng ăn mặc kín đáo. – Sara mở to đôi mắt xanh lơ, nhìn người bên cạnh chằm chằm.
- Sao em lại mê gái thế chứ? Vậy là muốn đến đó uống rượu, ngắm con gái à? – Hà Chấn Đông chau mày.
Liên Hoa vừa nghe thì sặc rượu luôn, phải quay mặt đi chỗ khác, ho đến mức mặt đỏ tai hồng. Thảo nào mà đối với Sara, Hà Chấn Đông thân thiết như hai anh em vậy, thoải mái để cô ấy nắm tay, bá vai.
Trong lòng Liên Hoa len lỏi một niềm vui, vậy là cô không lo Sara sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh trái tim người đàn ông hoàng kim này với mình.
Cô tin chỉ cần người con gái đó không xuất hiện, anh sẽ sớm có tình cảm với cô, một người có rất nhiều nét giống người anh thương.
- Vậy tới lúc đó cùng đi đi.
- Em có thể đi cùng không ạ? – Liên Hoa vội cất tiếng khi nghe Hà Chấn Đông đồng ý cho Sara theo anh.
- Trông em thế này sao vào quán rượu được? Khéo người ta lại tưởng em là trẻ chưa đến tuổi vị thành niên.
Một tràng cười giòn giã lại vang lên khiến Liên Hoa càng đỏ mặt tía tai. Bộ dạng này của cô khiến Trần Triệu Thu cảm thấy cô gái này thật là đáng yêu, thanh thuần như giọt sương ban sớm.
Hắn biết câu nói đùa kia của Hà Chấn Đông có thể ngầm hiểu là anh đồng ý. Thường thì sếp hắn không đùa bỡn với người không thân thế đâu nhưng hắn biết hôm nay tâm trạng anh đang phấn khích vì phát hiện ra dấu chân của người tình trong mộng. Tình yêu vốn là thứ khiến người ta phá vỡ các quy tắc của bản thân mà.
Bữa tiệc nhỏ kết thúc, Trần Triệu Thu phụ trách đưa Sara về, còn Liên Hoa thì ngồi xe của Hà Chấn Đông theo như sự sắp xếp của Sara, lý do là tiện đường.
Khỏi phải nói, trái tim Liên Hoa như muốn vỡ tung khi biết mình sẽ được sếp lớn chở về nhà trọ. Tuy mẹ cô đang sống một mình trong căn nhà của anh nhưng cô lại không thể đến đó ở cùng bà bởi theo lời bà nói thì anh không cho phép, anh không muốn có những lời đồn không hay về mình.
Khoảnh khắc Liên Hoa và Hà Chấn Đông cùng nhau lên xe đã lọt vào tầm mắt của Hoàng Thi Vịnh và Hà Chấn Quốc. Lúc mới nhìn phớt qua, Hoàng Thi Vịnh tức sôi máu vì cứ ngỡ con trai mình đi với Khương Lệ Na nhưng khi nhìn kỹ lại, bà nhận ra đó là một cô gái lạ, chỉ hao hao giống vị hôn thê của Hà Chấn Kiệt mà thôi.
- Đọc địa chỉ chính xác cho anh, đoạn nào của đường chín mốt? – Hà Chấn Đông vừa quan sát đường để quay đầu xe, vừa lên tiếng.
- Hẻm ba bốn ba, đường chín mốt ạ. – Cô hồi hộp trả lời.
Chiếc xe lao nhanh trên đường và chẳng mấy chốc đã dừng lại trước con hẻm vừa được đọc tên khiến Liên Hoa cũng ngỡ ngàng và có chút tiếc nuối, cô còn chưa kịp đắm chìm trong cảm giác lâng lâng, vô thực này. Sao anh lái xe mà cứ như lái máy bay vậy kìa? Hay là tại dòng xe này không chạy chậm được.
- Đến rồi đó. – Anh quay sang, tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy cô vẫn chưa nhúc nhích.
- À, cảm ơn chủ tịch. Tạm biệt anh, chúc anh ngủ ngon.
Hà Chấn Đông gật đầu và ngay khi cửa xe vừa đóng lại, anh liền tăng tốc về biệt thự nhà họ Hà. Anh nhớ còn tầm hai tháng nữa là tới sinh nhật Khương Lệ Na rồi.
Trong mấy năm yêu đương, không có sinh nhật nào là anh không tặng quà cho cô, dù chỉ là những món quà rẻ tiền, không giá trị, thứ có giá trị nhất anh tặng cô là chiếc lắc tay đã rơi mất trên dòng suối. Anh không muốn tình cảm của mình và cô giống như nó, trôi theo con nước và biến mất vĩnh viễn.
Thấy con trai vừa bước qua ngưỡng cửa, Hoàng Thi Vịnh liễn vẫy tay, bảo anh đến ngồi cạnh mình. Tuy lấy làm lạ với cái vẻ mặt thần thần bí bí của mẹ mình nhưng anh vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Từ ngày chôn cất Hà Chấn Kiệt đến nay, khuôn mặt mẹ anh luôn thấm đẫm nỗi buồn, khi bà cố cười, trông càng sầu thêm. Hôm bốn mươi chín ngày của Hà Chấn Kiệt, bà đã ngồi bên ngôi mộ ấy suốt nhiều giờ đồng hồ, thủ thỉ ôn lại những chuyện khi em trai anh còn thơ ấu.
- Có chuyện gì vậy mẹ?
- Con có bạn gái rồi đúng không? Mau dắt về ra mắt đi, nếu được thì kết hôn luôn, sinh cho mẹ vài đứa cháu cho nhà cửa bớt vắng. – Bà nắm lấy tay anh, từ tốn hỏi.
- Không có, mẹ nghe ai nói bậy vậy?
- Mẹ thấy con đưa đón một cô bé, trông cũng xinh đẹp. Hôm nay con bé mặc váy trắng, cùng con lên xe trước nhà hàng Sunset.
Anh bật cười rồi giải thích mọi chuyện với bà rằng Liên Hoa là trợ lý của Trần Triệu Thu, mới được cất nhắc từ vị trí nhân viên tiếp tân và hôm nay, anh đưa cô về là vì tiện đường. Anh cũng cho bà biết cô chính là hình mẫu anh thích thuở thiếu thời, còn bây giờ, anh thích kiểu phụ nữ khác rồi.
Nghe con trai phân trần xong, Hoàng Thi Vịnh thở dài, bảo anh ngủ sớm, sau đó đứng dậy, đi một mạch lên cầu thang.
Tuy hiểu mẹ mình rất mong có dâu, có cháu để khỏa lấp khoảng trống của Hà Chấn Kiệt nhưng anh vẫn chưa tìm thấy cô, làm sao có thể thực hiện nguyện vọng của bà. Thực ra, anh thích Khương Lệ Na chứ không phải thích kiểu người nào cả, chỉ cần là cô, anh sẽ thích.