Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 160: Như Một Giấc Mơ - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:26
Ôi, tận bây giờ tôi mới nhớ ra cô, hôm qua cô tới đây cùng một anh đẹp trai và ăn một tô đầy tôm. – Bà chủ quán cười một cách vô cùng vui vẻ.
- À, đó là.. anh trai của cháu. – Khương Lệ Na cười méo mó, đáp lời.
Cô nhận ra sắc mặt Hà Chấn Đông không tốt lắm, đột nhiên đen thui, sa sầm. Thấy anh đứng dậy, cô cũng đứng dậy, theo anh ra xe. Anh sẽ không cho rằng em trai anh mất chưa lâu mà cô đã đi tán tỉnh người đàn ông khác trong khi giả vờ từ chối lời đề nghị kết hôn của anh đấy chứ.
Không khí im lặng chết chóc trong quán đã là gì so với bầu không khí trong xe bây giờ. Khương Lệ Na bám chặt hai tay vào đầu gối, mắt thì nhìn xuống chân.
- Em có anh trai? – Hà Chấn Đông nhếch mép hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước.
- Là Trịnh Việt Cường, anh ấy bảo em hãy xem anh ấy như anh trai. – Cô đáp.
- Em không định nói địa chỉ đang sống cho anh sao?
- Không ạ.
Chiếc xe nhanh chóng tấp vào lề và dừng lại một cách đột ngột khiến Khương Lệ Na hồn bay phách lạc. Cô ngẩng đầu, nhìn trân trân vào gương mặt lạnh lùng của anh.
Rốt cuộc, mối quan hệ hiện tại giữa anh và cô là gì vậy? Không phải tình nhân càng không phải là tình thân. Bạn bè ư? Càng không phải.
- Chấn Đông, anh cho người tìm kiếm em khiến em cảm thấy mình không khác gì tội phạm. Xin anh.. xin anh kết thúc chuyện này tại đây, cho em bắt đầu một cuộc sống mới.
Hai tay Hà Chấn Đông buông khỏi vô lăng, anh nhắm mắt, ngửa đầu, tựa hẳn vào lưng ghế. Anh làm như vậy không phải vì anh lo cho cô sao? Anh làm như vậy không phải vì anh thương cô sao?
Sao tất cả những điều tích cực anh làm vì cô lại hóa thành những điều tiêu cực trong mắt cô vậy? Lẽ nào vì anh từng đi sai một bước mà cô cho rằng bước chân anh sẽ vĩnh viễn trật khỏi đường ray.
- Lệ Na, sao phải làm đến mức này? Em cho rằng anh đang cố tình quấy nhiễu cuộc sống của em để trả thù em sao? Nếu trái tim anh có thể loại bỏ bóng hình em, anh cũng không cần khổ sở như vậy. Anh yêu em nhiều thế nào, em rõ hơn ai hết, vậy mà em xem anh không khác gì một kẻ bệnh hoạn.
Lời vừa dứt, anh liền mở mắt ra, tháo dây an toàn của mình và cả của cô, sau đó xuống xe, vẫy tay gọi một chiếc taxi gần đó rồi mở cửa, dìu cô ra ngoài, sau đó lái xe đi mất hút.
Khương Lệ Na cắn chặt môi để ngăn thứ cảm xúc khó chịu đang cuồn cuộn, dày xéo trong lòng mình. Cô qua đêm cùng anh trước thềm hôn lễ với Hà Chấn Kiệt, cô làm sao có thể ở bên anh đây. Nếu cô ở bên anh, cảm giác phản bội vị hôn phu quá cố của mình sẽ càng nặng nề hơn.
Trở về căn phòng nhỏ, cô tắm vội, thay đồ rồi cuộn mình trong chăn. Không phải cô mong anh đừng quấy rầy mình sao? Tại sao khi anh làm một loạt hành động đó và biến mất ngay trước mắt cô thì cô lại hụt hẫng và cảm thấy trống rỗng cứ như đã đánh mất điều gì quý giá.
Mãi suy nghĩ nên cô thiếp đi lúc nào chẳng biết. Cô ngủ một giấc dài đến tận khi đường phố lác đác lên đèn thì mới choàng tỉnh, mò mẫm bật điện, làm thuốc vết thương và đặt đồ ăn bên ngoài.
Xem ra, cô phải nghỉ làm mấy hôm rồi, nếu cố lết đến quán rượu, cô sợ mình sẽ làm rơi mấy chai rượu đắt tiền và phải làm cả đời ở đó để trừ nợ.
Trong khi Khương Lệ Na đang tính ra số tiền bị trừ vào những ngày vắng mặt ở quán rượu thì trên ban công của căn biệt thự, Hà Chấn Đông đang hướng tầm mắt ra xa, nhìn về hướng bờ Bắc, trên tay anh là ly rượu vang đỏ.
Đêm qua, anh hạnh phúc vì được gặp cô, được cùng cô ngủ chung trong một căn phòng thì giờ đây, anh lại một mình gặm nhắm cô đơn, ngóng trông bờ bên ấy.
- Nếu anh bảo em xem anh như anh trai thì em sẽ thân thiết với anh như thân thiết với Trịnh Việt Cường đúng không? Nhưng anh đâu muốn làm anh trai em. Thật nực cười.
Anh cười méo mó rồi lại nhấp một ngụm rượu. Anh nhận ra bản thân vẫn chưa kịp có được số điện thoại mới của cô. Nếu cô nghỉ làm ở quán rượu đó thì có lẽ anh sẽ mất dấu cô lần nữa.
Hành động cũng đã hành động, lời nói cũng đã nói nhưng cuối cùng, anh vẫn không lay chuyển được cô. Lẽ nào, sự ra đi của Hà Chấn Kiệt chính là bức tường thành ngăn cách họ vĩnh viễn?
Anh tin em trai mình không muốn như thế đâu. Anh có nên nói cho cô biết rằng Hà Chấn Kiệt đã yêu cầu anh thay mình kết hôn cùng cô không.
Đêm lặng lẽ trôi qua và khi ngày đến, Hà Chấn Đông trút bỏ bộ dạng của một kẻ si tình, lụy tình, khoác lên dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị của người lãnh đạo cao nhất tập đoàn Hoa Vinh.
- Cái gì đây? – Anh chau mày khi nhìn hộp bánh có nhiều màu trên bàn mình.
- À, là Liên Hoa tự tay làm đấy, cô ấy nói muốn cảm ơn anh vì đã mua váy cho cô ấy. – Sara cười tít mắt, hào hứng trả lời.
Nhìn hộp bánh, anh lại nhớ tới hộp cơm cuộn mà Khương Lệ Na từng làm cho mình khi cả hai còn học đại học, thế nên, anh bóc một cái, cho vào miệng và nhai ngon lành.
Tiếp đó, anh đưa nó cho Sara, bảo cô mang về mà ăn hoặc chia cho mọi người, đồng thời bảo cô nói Liên Hoa không cần trả ơn anh theo cách này, tập trung hỗ trợ Trần Triệu Thu mới là việc cần thiết nhất.
- Em đã dời cuộc họp với giám đốc công ty ELV đến đầu tuần sau rồi. Lúc xếp lịch không để ý nhưng giờ em phát hiện ra ngày hẹn trùng vào một trăm ngày của Hà phó tổng. – Sara nhỏ giọng báo cáo.
- Ừ, anh cũng quên nhắc em. – Anh gật đầu, cởi áo vest, và ngồi vào bàn làm việc.
Sara cụp mắt xuống, cho hộp bánh vào chiếc túi giấy rồi rảo bước ra khỏi phòng.