Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 164: Rạp Xiếc Thiên Đường - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:26

Trong khi anh đã chìm vào giấc ngủ sâu thì cô cứ hoài thao thức, chốc chốc lại hé màn, xuyên qua lớp cửa kính, nhìn ra đường phố đang dần thưa thớt.

Cứ ngỡ anh đã từ bỏ khi kéo cô ra khỏi xe vào ngày hôm đó nhưng cuối cùng, anh lại tiếp tục bám lấy cô không buông. Cô tự hỏi bản thân phải làm gì cho đúng, chẳng lẽ họ cứ dằn vặt, giày vò nhau cho đến ngày trút hơi thở cuối cùng hay sao?

- Lệ Na.. Lệ Na..

Nghe tiếng anh thổn thức, cô vội buông rèm, tiến đến bên cạnh và nắm lấy bàn tay đang đưa lên của anh. Anh đèn vàng héo hắt từ chiếc đèn bàn giúp cô thấy rõ vầng trán anh nhíu lại và hai dòng nước mắt trào ra, rơi xuống gối.

Anh gặp ác mộng sao? Anh thấy gì mà vừa gọi tên cô vừa khóc như vậy? Có phải đêm nào, anh cũng gặp ác mộng không?

- Làm ơn.. đừng bỏ anh.. Lệ Na, anh cần em.. anh cần em.

- Em ở đây, không sao rồi, ngoan nào. – Cô vội vỗ về lên vai anh và trấn an.

Bên ngoài đường phố, các điểm kinh doanh, hàng quán lần lượt tắt đèn, nhường chỗ cho bóng tối. Khương Lệ Na mỏi quá nên đành leo lên giường, nằm sát mép, định rằng lát nữa, khi anh ngủ thật say, sẽ rút tay ra bởi mấy lần cô toan thu tay lại thì anh đều nắm chặt.

Cô sợ anh mất giấc, sợ lỡ đâu anh tỉnh dậy, mơ mơ màng màng, còn say khướt mà đòi lái xe về lại bờ Nam. Thế nhưng, cô đã ngủ thiếp đi vì cảm giác êm ái do tấm nệm cao cấp mang lại cùng với không khí dễ chịu, mùi hương thoang thoảng trong phòng.

Hà Chấn Đông thức giấc khi mặt trời đã lên. Anh đưa tay bóp trán mấy cái, đảo mắt nhìn nhanh một vòng và hạnh phúc ngập tràn trong lòng anh khi thấy bên cạnh mình là con mèo nhỏ Khương Lệ Na đang cuộn tròn, ngủ đến mức không biết giờ giấc.

Vậy là, anh không cần ép bản thân mình quên cô nữa, anh nhất định sẽ đeo bám cô như cái cách mà cô đã đeo bám anh.

Gió từ chiếc quạt trên trần khiến những sợi tóc mỏng manh của cô bay phất phơ, dán vào gương mặt mịn màng. Anh đưa tay, nhẹ vén chúng sang một bên và trong giây phút không kiềm lòng được, anh cúi xuống, đặt lên má cô một nụ hôn.

Cảm giác mềm mại, ấm áp từ đôi môi người đàn ông khiến Khương Lệ Na bất giác đưa tay lên, tìm kiếm thủ phạm gây ra sự nhột nhạt này và khi chạm vào mái tóc anh, cô giật mình, mở to mắt. Ở cự ly gần, gương mặt anh phóng đại trước mắt cô.

- Á..

- Cẩn thận.

Vốn đang nằm sát mép giường, thành thử khi Khương Lệ Na trở mình một cái, toàn thân cô liền bay ra khoảng không, cũng may, Hà Chấn Đông phản ứng cực nhanh, nhào theo kéo cô rồi ôm lấy cô và kết quả là cả anh và cô đều rớt xuống giường.

Cú va chạm với sàn không quá mạnh nhưng cũng khiến lưng anh bị đau, còn cô thì nhắm tịt hai mắt, tay vô thức nắm chặt lấy áo anh.

Mãi đến khi lấy lại hồn vía, cô nhận ra mình đang nằm trên người anh, mặt dán sát vào lồng ngực ấm nóng.

Trong cơn hoảng loạn, Khương Lệ Na vội vàng ngồi dậy. Khổ thân cho cô, còn chưa kịp leo xuống thì phát hiện ánh mắt của người bên dưới cứ nhìn vào cổ mình chằm chằm.

Theo phản xạ có điều kiện, cô vội cúi đầu và kinh hoàng khi nhận ra cúc áo của mình bị bung hai cái, khiến chiếc áo lót lồ lộ ra ngoài.

- Á, không được nhìn..

Nhanh như một con sóc, cô nhảy ra khỏi người anh và vội vàng cài cúc áo lại. Cô đoán chúng bị bung ra trong lúc anh vươn tay kéo cô khi cô đang rớt.

Bộ dạng co cụm, đáng yêu của cô nàng khiến Hà Chấn Đông không nhịn được cười. Có lẽ anh đã sai khi dùng tiền và quyền của mình để ép buộc cô, lẽ ra anh nên theo đuổi cô cách nhẹ nhàng và lịch thiệp nhất.

- À, hôm qua em có lấy thẻ đen của anh ra để quẹt thanh toán. Là tại em gọi Trần Triệu Thu nhưng anh ấy bận nên là em mới đưa anh đến đây. Rồi sợ anh say quá, lỡ đâu trúng gió hay té ngã nên em nán lại, rồi..

- Cảm ơn em, Lệ Na. – Anh lên tiếng cắt ngang lời giải thích dư thừa của cô.

- Không có gì, anh là khách hàng của Thiên Đường. – Cô đáp, mắt vẫn không dám nhìn anh.

Hà Chấn Đông định mở miệng nói gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại đã ngăn anh lại. Ngay khi anh vừa ấn nút nghe, giọng Sara đã vang lên, nhắc anh sáng nay có cuộc họp lúc chín giờ rưỡi.

Dẫu đã biết trước câu trả lời của Khương Lệ Na nhưng Hà Chấn Đông vẫn hỏi cô có đồng ý để anh đưa về không và câu trả lời mà anh nhận đúng như anh nghĩ, cô từ chối.

- Anh có việc phải về bờ Nam gấp, em thanh toán tiền khách sạn giúp anh nhé.

Dứt lời, anh đứng lên, dúi chiếc thẻ đen vào tay cô rồi nhanh chóng tiến về phía cửa. Hành động của anh nhanh đến mức cô còn chưa kịp phản ứng thì người đã đi rồi.

Cô uể oải đứng lên, thở dài rồi vuốt lại áo cho phẳng phiu. Anh đưa thẻ cho cô, khác nào để lại một cơ hội gặp gỡ vào lần sau đâu.

Thấy Khương Lệ Na chìa tấm thẻ đen ra để thanh toán tiền phòng, đôi mắt của mấy nhân viên lễ tân liền phát sáng long lanh, đồng loạt nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ khiến cô vô cùng bối rối.

Hào quang này là mượn từ chủ tịch Hoa Vinh đấy, cô không phải là phú bà như họ nghĩ đâu. Có phú bà nào mà ngày đạp máy may, tối đi phục vụ rượu đâu chứ.

Lúc bước ra khỏi khách sạn, việc đầu tiên cô làm là ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Hôm nay, trời trong xanh lắm, không có lấy một tầng mây mỏng.

Nhớ lại những lời người ấy nói trong cơn say, nhìn vào tấm thẻ trên tay, cô cảm thấy giống như mình đang nắm lấy nửa cơn mộng mị, nửa hiện thực.

Đang thơ thẩn thì bỗng hai con bướm lớn từ đâu bay đến, đậu trên tay cô chừng một phút rồi lại bay đi, biến mất trong khoảng không rộng lớn.

- Chấn Kiệt, ba, có phải là hai người không? – Cô xúc động, khẽ hỏi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.