Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 187: Cho Vừa Lòng Em - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:28
Hơn nửa tháng nữa lại trôi qua và Khương Lệ Na đang may đến đơn hàng của Hà Chấn Đông. Anh đặt hàng quá nhiều nên theo cô dự tính thì sẽ mất một tuần để hoàn thành tất cả.
Cô cũng đã quen với việc ở một khung giờ không cố định trong ngày, anh sẽ xuất hiện và ngồi đó tầm một hoặc hai tiếng chỉ để nhìn cô.
Cô muốn nói lời cảm ơn anh vì anh đã thành công khiến cho da mặt cô phải dày thêm mấy lớp để chống lại những ánh nhìn từ mọi người.
Hôm nay là một ngày khác lạ vì anh không đến dù rằng đã gần năm giờ chiều. Khương Lệ Na cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng. Cô lo không biết anh có xảy ra chuyện gì trên đường đi không. Thế nhưng, cô không thể gọi điện cho anh.
Ánh nắng chiều nhạt màu chênh chếch xuyên qua tàn cây, hắt vào mặt cô. Bước chân cô chông chênh trên con đường nhộn nhịp. Tâm trạng bất ổn khiến những suy nghĩ của cô trôi dạt đi xa.
Cũng như những ngày trước, sau khi trò chuyện cùng bức ảnh của Hà Chấn Kiệt, cô tắm gội và ăn tối rồi ngồi vào bàn may, tiếp tục may quần áo cho Hà Chấn Đông.
Cô muốn nhanh chóng hoàn thành để giao cho anh, để anh đừng tìm cớ đến nữa, hy vọng anh sẽ không đủ kiên nhẫn để tiếp tục đặt thêm hai mươi cái áo.
Khương Lệ Na mải tập trung may mà không biết rằng bên cửa sổ, có người đàn ông đang lặng lẽ ngắm nhìn cô. Hôm nay, anh bận cả ngày, đến sáu giờ chiều mới rảnh và tranh thủ lái xe qua đây. Anh đã âm thầm theo dõi cô và biết được nơi cô sống. Sao cô có thể không nhớ anh trong khi anh nhớ cô đến kiệt quệ thế này.
- Ôi mẹ ơi.. - Khương Lệ Na trợn tròn hai mắt, kêu lên khi phát hiện ra có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ngay lập tức, cô nhảy khỏi ghế, đóng cánh cửa lại rồi tắt hết điện trong phòng. Khoảnh khắc bóng tối bao trùm tất cả, cô cũng khuỵu xuống, run rẩy ôm lấy hai vai mình. Thật may vì anh vẫn ổn. Thật buồn vì anh đã phát hiện ra nơi trú ẩn của cô.
Phía bên ngoài, Hà Chấn Đông gần như bất động trước phản ứng của cô nàng. Bàn tay đưa lên mấy lần nhưng lại không có can đảm để gõ vào cánh cửa. Cuối cùng, anh ngồi luôn xuống sàn, tựa vào vách, nhìn ra những ngôi nhà không cao phía xa.
Mãi đến tận mười giờ đêm, Khương Lệ Na mới rón rén hé cánh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Không còn nhìn thấy anh, cô bỗng cảm thấy mất mát.
Ánh đèn vụt sáng trở lại trong căn phòng nhỏ nhưng cô không còn tâm trạng may vá nữa, đành thu dọn tất cả.
Những ngày sau đó, địa điểm và thời gian trồng cây si của chủ tịch Hoa Vinh có sự thay đổi, anh không lê lết ở tiệm may nữa mà đến phòng trọ của Khương Lệ Na vào chiều muộn và ngồi cho đến tối mịt tối mờ.
- Lệ Na, chiều nay đi ăn thịt nướng cùng chúng tôi không? – Cô thợ may ở phòng bên cạnh thò đầu vào cửa và hỏi.
- Được.
Cũng lâu rồi, cô chưa đi ăn thịt nướng. Hơn nữa, cô cũng muốn nhân cơ hội này, tránh mặt Hà Chấn Đông. Anh cứ đến hoài và cô cũng không thể cứ tắt điện, nằm im thành thử trong suốt thời gian cô cắt, may, anh cứ đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vô. Nếu ngay cả cửa sổ cũng đóng thì căn phòng rất là ngột ngạt.
Quán thịt nướng vào buổi chiều rất đông nhưng vì đã gọi điện đặt bàn trước nên các cô gái vẫn có chỗ ngồi. Chen chúc trong không gian chật hẹp, đầy khói khắm nhưng mặt cô nào cũng tươi rói vì được ăn món mình thích.
- Cuối cùng thì anh chủ tịch đó cũng không đến hối chị Lệ Na nữa, nhưng tiếc quá, em cứ muốn ngắm ảnh mãi thôi. – Cô gái trẻ nhất trong nhóm lên tiếng.
- Mà đồ của anh ta may gần xong chưa? - Một cô gái khác hỏi.
- Sắp xong rồi ạ. Chắc tầm ba hoặc bốn ngày nữa. – Khương Lệ Na đáp.
Ăn xong, các cô gái chưa chịu về mà kéo nhau đi hát karaoke, dù sao thì so với các tháng trước, doanh thu tháng này của các cô nàng tăng vọt, phần lớn là nhờ các khách hàng đến tìm Khương Lệ Na may đồ nhưng vì cô chỉ có hai cái tay nên giới thiệu qua cho các thợ may khác.
Tất nhiên, Khương Lệ Na cũng không thiệt thòi vì cô sẽ nhận được một phần tiền giới thiệu theo quy định ngầm của nhóm thợ may.
Bên trong phòng karaoke, tiếng nhạc lúc ầm ĩ, lúc du dương, êm đềm. Bên ngoài, mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt. Trước mái hiên phòng trọ, Hà Chấn Đông vẫn đang kiên trì đứng đợi.
Anh đã ghé mắt nhìn qua khe cửa và thấy đồ đạc trong phòng vẫn còn. Anh đoán cô đã đi đâu đó và đây là cơ hội để anh dùng khổ nhục kế, xin cô cho vào nhà để dễ bề nói chuyện.
Gió mỗi lúc một lớn, màn mưa tạt ngang, tạt dọc làm Hà Chấn Đông ướt đẫm. Anh quyết không quay lại xe, cứ co ro đứng chờ.
Mãi đến chín giờ đêm, người con gái anh đang chờ mong mới xuất hiện. Cô bước xuống taxi, trên người vẫn là bộ đồng phục của thợ may. Chiếc dù trên tay cô chao đảo mỗi khi gió lớn thổi tới.
Không kiềm được nỗi vui mừng cùng xúc động, Hà Chấn Đông vội bước xuống những bậc thang để chờ cô. Trong màn mưa trắng trời, trắng đất, ánh đèn cao áp mờ mịt vẫn đủ soi cho cô nhìn rõ dáng dấp người đàn ông đang đứng đợi mình.
Bước chân cô hơi khựng lại nhưng rồi cô tiếp tục bước đi. Phải, chính là lúc này, ngay cả khi anh đang trong tình trạng thảm hại nhất, cô vẫn phải ngó lơ để dập tắt đi ngọn lửa tình yêu trong anh, nếu cô mềm lòng, mọi việc sẽ trở nên rối rắm.
- Lệ Na. – Hà Chấn Đông vội nắm lấy cánh tay cô, giữ lại ngay khi cô vừa lướt qua anh.
- Chủ tịch, xin anh đừng làm phiền tôi nữa. Tôi mệt mỏi lắm. Anh biết tôi không hề thích uống rượu nhưng hôm nay tôi đã uống vì quá căng thẳng. Đều là nhờ anh ban cho.