Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 19: Hoán Đổi Vị Trí - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:15
Những ngày sau đó, thi thoảng, khi vô tình ngước nhìn lên là Khương Lệ Na liền bắt gặp ánh mắt như hai viên đạn của Hà Chấn Đông.
Riết rồi, cô thậm chí còn chẳng dám nhìn anh nữa. Vốn dĩ cô đang ở vị trí của kẻ đi săn mà giờ tự dưng cảm thấy bản thân chẳng khác nào con thỏ đang run rẩy trước mặt con sói già có tên Hà Chấn Đông.
Nếu cô nhớ không lầm thì thái độ của anh quay ngoắt một trăm tám mươi độ kể từ khi Hà Chấn Kiệt bước ra khỏi phòng vào ngày hôm đó.
Cô tự hỏi có lẽ nào vì thấy cô thân thiết với em trai anh nên anh khó chịu không. Cô có nên mừng không nhỉ? Ít nhất, anh sẽ vì không muốn cô dính dáng đến Hà Chấn Kiệt mà giữ cô bên mình.
Sau một hồi cắm mặt vào màn hình máy tính, cô đánh liều nhìn sang người đàn ông đang bận rộn với mớ hồ sơ dày cộp trên bàn.
- Chấn Đông, chiều nay anh có lịch hẹn ăn cơm tối cùng chủ tịch thành phố. Anh cho em đi..
- Không cần. Cô không uống được rượu, đến đó say lăn quay ra lại báo hại tôi vác cô về.
Khương Lệ Na hoàn toàn á khẩu trước câu nói chua cay của anh. Anh khinh thường cô quá rồi đấy. Năm đầu tiên ở nước ngoài, cô đã tìm đến rượu để quên đi hình bóng anh, để cho bản thân có được những giấc ngủ ngon sau một ngày học hành đến mức kiệt quệ.
Tuy tửu lượng của cô chẳng thể so sánh với đàn ông nhưng cũng không đến mức tệ như anh nghĩ.
Thú thật là cô đã nghĩ ra một cách rất tệ hại là cho dù không say thì cô cũng sẽ giả vờ say, lấy cớ đó để được gần gũi anh hơn, khơi lại chút tình cảm còn sót lại trong anh, giống như lúc cô bị trúng gió vậy.
- Em uống được rượu mà, em không phải là con bé học năm thứ ba đại học đâu. Em có thể uống nửa chai vang.
- Thôi đi, không phải sáng mai cô phải đi cùng Chấn Kiệt à? Đừng để trễ giờ của nó. Say vào không dậy sớm được đâu.
Nghe anh nhắc thì cô mới nhớ. Thời gian trôi qua cũng nhanh thật, chớp mắt một cái mà đến ngày đi làm từ thiện rồi. Cơ mà sao anh bình thường thế nhỉ? Cô cứ nghĩ anh sẽ tìm cách gì đó ngăn cản cô đồng hành cùng em trai anh.
Thôi thì cứ dưỡng sức để đi đổi gió mấy ngày vậy. Cô hy vọng khi trở về sẽ có tinh thần thép để tiếp tục tán tỉnh anh.
Kim đồng hồ nhích dần về năm giờ chiều và giờ tan ca cũng đến. Hà Chấn Đông gấp gáp rời phòng làm việc và đến điểm hẹn luôn vì chủ tịch thành phố, Hoàng Kha đã gọi điện cho anh, thông báo rằng ông ta đang ngồi trong nhà hàng rồi.
Ông ta bảo tầm mười giờ đêm là con sư tử mà ông nuôi sẽ đáp xuống sân bay nên phải tranh thủ từng giây từng phút để có mặt ở nhà trước khi con sư tử xuất hiện.
Tuy thân là lãnh đạo cao nhất trong thành phố nhưng ông cũng như bao gã chồng yêu vợ khác, rất chi là sợ vợ. Ông cũng thích gặp gỡ các anh em, bạn bè hợp tính hợp tình, nhâm nhi vài ly, nói dăm ba chuyện nhưng phải tranh thủ những lúc vợ ông vắng nhà nếu không muốn nghe bà diễn thuyết.
Bữa tối diễn ra trong bầu không khí nhẹ nhàng. Cả hai người đàn ông chỉ uống mỗi người một ly vang nhẹ mà thôi.
- Này, cậu cũng lo mà kết hôn đi, rước một con sư tử cái về sống chung cho vui. – Hoàng Kha cười hề hà, buông lời trêu chọc gã đàn ông đã gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa có bóng hồng nào để đưa đón.
- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu phu nhân nghe được những lời này nhỉ? – Hà Chấn Đông lắc nhẹ ly rượu và hỏi.
- Còn phải hỏi sao? Nếu những lời này lọt vào tai bà ấy thì ngày mai, cậu sẽ thấy tôi dọn đến cơ quan ở.
Dứt lời, Hoàng Kha cười sảng khoái. Thật lòng mà nói, tình cảm của vợ chồng ông khá tốt, gia đình luôn êm ấm vì đôi bên đều biết chiều theo ý nhau, mà ông chính là người chịu thiệt nhiều hơn, đơn giản là vì ông yêu người phụ nữ đã đồng hành cùng ông từ thời ông còn là một cậu sinh viên nghèo kiết xác.
Hà Chấn Đông cũng đã từng nghe biết về thiên tình sử của Hoàng Kha và cảm giác của anh khi ấy chính là cảm thấy tủi thân, tủi phận cho mình.
Anh cũng đã từng nghĩ người con gái ấy sẽ cùng mình dệt nên một chuyện tình đẹp, vượt qua sóng gió để đạt tới những vinh quang trong tương lai, để trong sự nghiệp và cuộc đời mai này của anh vĩnh viễn có bóng dáng cô. Thế nhưng, tất cả cũng chỉ là ảo ảnh.
Sau khi tiễn Hoàng Kha về, anh lại lái xe đến con hẻm dẫn vào ngôi biệt thự của hai cha con Khương Lệ Na. Tuy nhiên, anh chỉ đậu xe ở đầu hẻm chứ không dám vào. Đêm nay không mưa, anh lo rằng cô sẽ đột ngột ra ban công ngắm trời ngắm đất và sẽ nhìn thấy anh.
Mãi đến mười giờ đêm, anh mới quay xe trở về nhà. Lúc đi ngang phòng Hà Chấn Kiệt, thấy cửa chỉ khép hờ nên anh tiện chân bước vào.
Nhìn đứa em trai đang háo hức xếp quần xếp áo cho vào ba lô, anh đột nhiên cảm thấy có lỗi vì những chuyện anh sắp làm.
- Anh tiếp khách à? Có bị uống nhiều không? – Hà Chấn Kiệt vui vẻ hỏi, tay vẫn thao tác liên tục.
- Ừ, không nhiều lắm nhưng không hiểu sao anh đau bao tử quá.
- Thấy chưa, em bảo anh rồi, dẫn theo vài nhân viên đi để họ đỡ rượu cho, cứ đi một mình làm gì? Có cần em đưa anh vào viện không? – Mặt Hà Chấn Kiệt lộ rõ vẻ lo lắng, vội buông tất cả mà chạy đến trước mặt anh trai.
- Anh ghé tiệm thuốc tây mua thuốc uống rồi. Cũng hơi êm êm.