Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 203: Phòng Không Chiếc Bóng -1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:29
Nụ hôn bất chợt của Hà Chấn Đông khiến toàn thân cô tê dại. Anh đang nói cái gì vậy? Anh nghĩ nước mắt của cô rơi vì anh ít hơn sao? Anh bảo hôn nhân bí mật mà sao anh dám tình tứ ở chốn đông người này chứ?
Thấy cô nhanh chân đi ra xe trước, anh mỉm cười, tay đút túi quần, lững thững theo sau. Cuối cùng, con mèo nhỏ này cũng tự chạy vào lòng anh rồi, chính anh cũng không ngờ hôm nay, anh chính thức trở thành chồng cô, được pháp luật công nhận.
- Ôi, chúng ta chưa ăn sáng luôn. Em muốn ăn gì? – Anh nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay và lên tiếng.
- Cơm sườn nướng. – Cô đáp.
Sau cái gật đầu của Hà Chấn Đông, chiếc xe liền đổi hướng rồi dừng lại trước một quán cơm. Khương Lệ Na vẫn nhớ nơi này, khi cả hai còn là sinh viên, cũng từng đến đây nhiều lần. Giá trị của phần cơm năm đó và bây giờ chênh lệch rất nhiều.
- Vậy, việc thu hoạch..
- Anh bảo Triệu Thu liên hệ với Trần Vương rồi, em cứ kêu người lên đó lấy mây, lấy tre về đi, dù gì Hoa Vinh cũng phải san lấp mặt bằng trước khi thi công, coi như công ty bên em giúp tụi anh một đoạn. – Anh vừa cắt miếng sườn, vừa cất tiếng cắt ngang câu nói của cô.
- Anh không lấy tiền bán mây tre sao?
- Không, xem như đó là quà cảm ơn Lý Phong đã chăm sóc em suốt mấy tháng qua.
Khương Lệ Na vội dời tầm mắt khi anh bất chợt ngẩng lên nhìn mình. Vậy là cô có thể yên tâm rồi.
Bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng thao tác trên điện thoại, gởi tin nhắn cho Lý Phong. Cô cũng không giấu gì hắn mà cho hắn biết rằng mình đã đăng ký kết hôn với Hà Chấn Đông và bày tỏ niềm tiếc nuối vì không thể đồng hành cùng hắn trong tương lai. Đáp lại cô là lời cảm ơn chân thành và chúc cô hạnh phúc.
- Đầu giờ chiều nay anh phải ra nước ngoài rồi. Chuyến công tác dự kiến kéo dài một tuần. Anh sẽ cố xử lý xong sớm và về với em. – Hà Chấn Đông đưa dĩa sườn đã cắt nhỏ sang cho cô và nói.
- Vâng.
Cô gật đầu, có một chút tủi thân và hụt hẫng len lỏi khi nghe anh nói. Cô tự hỏi sao mình lại có cảm giác này, lẽ ra cô nên vui mới đúng chứ.
Ban nãy, cô còn đang suy nghĩ xem mình nên làm gì khi màn đêm buông xuống bởi thật lòng mà nói, cuộc hôn nhân này diễn biến quá nhanh, vượt ngoài sức tưởng tượng của cô khiến cô có chút không quen lắm, đối diện với anh lúc này, vẫn có cảm giác hơi xa lạ và dè chừng.
Có lẽ, cô cần thêm chút thời gian, có lẽ một tuần sẽ đủ cho cô thích nghi với cuộc sống mới này.
Ăn sáng xong, Hà Chấn Đông đưa cô về nhà chứ không đưa cô ra bến xe như cô yêu cầu. Anh bảo đồ của cô anh đã sắm sửa không thiếu thứ gì nên tạm thời không cần về vùng núi đó gấp, sau khi công tác xong, anh sẽ đích thân đưa cô đi, dù gì cũng chỉ mất bốn tiếng đồng hồ cho cả vòng đi và vòng về.
Ngay khi vừa bước lên lầu, Khương Lệ Na bắt đầu nhập vai một người vợ hiền, đảm đang. Cô đến phòng anh, lấy vali ra và xếp đồ bỏ vào cho anh. Hà Chấn Đông cũng không rảnh rang là mấy, anh đi thẳng tới thư phòng, chuẩn bị một số tài liệu.
Chiếc điện thoại trong túi ngân lên một hồi chuông và người gọi đến là cô trợ lý của anh. Lần này, cô cũng sẽ đồng hành cùng anh bởi lượng công việc trong chuyến công tác kết hợp lần này khá nhiều, phải có người nhắc nhở anh về các khung giờ gặp gỡ đối tác, kiểm tra lại các hồ sơ của từng hạng mục cũng như các việc nhỏ nhặt khác.
- Gì vậy Sara? – Anh vừa lật giở mớ hồ sơ vừa trả lời điện thoại.
- À, sếp, chuyến công tác này em đổi cho Liên Hoa đi cùng sếp nhé, mẹ em bị ngã, đang phải nhập viện cấp cứu, em..
- Được, gia đình quan trọng hơn, em đi đi.
- Cảm ơn anh.
Hà Chấn Đông biết rõ nếu Sara miễn cưỡng theo anh, cô cũng sẽ không có tâm trạng tập trung làm việc, tốt nhất là để người khác thay cô, cho cô đi chăm mẹ mình.
Liên Hoa được Trần Triệu Thu bồi dưỡng suốt mấy tháng qua nên những việc cơ bản của một trợ ly cấp cao không là vấn đề đối với cô, anh có thể yên tâm.
Lúc Hà Chấn Đông quay về phòng ngủ thì Khương Lệ Na cũng vừa kéo vali lại. Cô ngồi trên giường anh, thẫn thờ nhìn ra ô cửa kính, nơi có vài đóa hồng trắng đang rung rinh trong gió.
Sau cơn mưa đêm qua, vạn vật như khoác lên một chiếc áo mới và cô cũng đang khoác lên một thân phận mới, một trách nhiệm mới.
Nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, Hà Chấn Đông đột nhiên cảm thấy xót xa, anh biết cô vẫn chưa quen với nơi ở mới và còn nhiều thứ lạ lẫm.
Anh từ từ tiến đến, ngồi sát sau lưng cô và vòng tay ôm lấy cô, áp vào lòng mình, đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc đen tuyền.
Ban đầu, cô có chút rùng mình và trở nên cứng ngắc nhưng rồi dần dà thả lỏng, tựa hẳn vào anh.
- Ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ, nếu muốn đi đâu thì nói anh, anh cho người đến đưa đón em, đừng có tự đi một mình. – Giọng anh trầm trầm cất lên.
- Anh muốn giam em và kiểm soát em hả?
- Không, anh sợ em ngất bên đường, chờ em khỏe hẳn, em muốn làm gì cũng được.
Những nụ hôn lại tiếp tục rơi trên mái tóc cô rồi dần dà trượt xuống chiếc cổ cao trắng ngần, nhẹ nhàng gặm nhấm, để lại mấy dấu vết màu hồng nhạt.
Theo phản xạ, Khương Lệ Na khẽ rúc cổ lại. Tim cô đập như trống tỏi, không biết nói gì để ngăn anh lại, cô bây giờ đã là vợ anh, chuyện ái ân là nghĩa vụ, không thể nói là không muốn.