Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 211: Đêm Mưa Ấm Áp - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:30
Tiếng mưa bên ngoài như khúc nhạc buồn dần ru Khương Lệ Na vào giấc ngủ. Cô cuộn tròn trong chăn ấm, mơ một giấc mơ về ngày ấu thơ.
Vốn dĩ cô cũng muốn đợi Hà Chấn Đông về nhưng lại thiếp đi lúc nào chẳng biết. Mấy thứ thuốc bổ mà Trịnh Hàn kê cho cô giống như có thuốc ngủ vậy. Chỉ hơn một tuần mà cô thấy mình đã mập hơn.
Hơn hai giờ sáng, tiếng chuông điện thoại của Mỹ Liên reo lên. Khi nhìn thấy tên Hà Chấn Đông, bà liền rời phòng, ra ngoài và bật điện cả trong phòng khách lẫn ngoài sân.
Biết anh sẽ về hôm nay nên bà không dám ngủ, nhắm một mắt và mở một mắt. Vợ anh đang ở đây, đương nhiên anh không thể ở lại khách sạn.
- Cái này là của Liên Hoa mua. – Hà Chấn Đông đưa mấy chiếc túi cả to lẫn nhỏ cho Mỹ Liên và nói.
Mỹ Liên đón lấy, cảm động đến mức hai mắt đỏ hoe. Chờ Hà Chấn Đông lên lầu, bà mới tắt điện rồi quay về phòng mình, mở các túi đồ ra xem.
Từ ngày vào làm ở Hoa Vinh, con gái bà cũng quan tâm đến bà nhiều hơn, thường xuyên mua cái này cái kia cho bà. Tuy luôn miệng bảo cô đừng mua nhiều nhưng khi nhận được quà, bà vui lắm.
Tiếng bước chân người đàn ông nhẹ nhàng trên những bậc thang, sau đó đến hành làng rồi dừng lại trước một căn phòng. Anh đưa tay đẩy cửa, không dám bật điện mà theo những gì bản thân nhớ được, mò mẫm vào phòng.
Anh tự hỏi cô vợ của mình không biết bật đèn ngủ lên sao, tối thui vậy thì nửa đêm làm sao tìm được đường đến nhà vệ sinh chứ.
Anh rón rén tiến đến bên giường rồi vươn tay sờ soạng nhưng chỉ thấy trống rỗng. Trong cơn hoảng sợ, anh vội bước đến mép cửa, bật công tắc điện. Không có cô vợ nào ở trên giường cả, nhà vệ sinh cũng không.
Cô gái này có bị đần không vậy, lấy chồng rồi mà tính chia phòng ngủ sao? Anh quên không nói thì cô cũng không biết dọn qua phòng anh ở hay gì?
Bàn tay anh nhanh chóng cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, tiếp đó là thắt lưng. Tuy đã quá khuya nhưng nếu không tắm thì anh sẽ không ngủ được, cảm giác bụi ngoài đường bám trên người dù rằng anh di chuyển bằng ô tô.
Lúc Hà Chấn Đông sang căn phòng gần đó, Khương Lệ Na cũng vừa mơ màng thức giấc. Dưới ánh sáng vàng mờ, anh chỉ thấy một cục tròn tròn cuộn trên giường, trông khá là đáng yêu.
Không kiềm lòng được nên ngay khi ngồi xuống, anh cúi đầu, hôn lên má cô. Lực hôn không quá mạnh nhưng cũng đủ khiến Khương Lệ Na bị đau, theo phản xạ, cô rên lên, thẳng tay hất người làm mình đau ra rồi ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào cái gã đang lồm cồm bò dậy dưới sàn.
- Anh tưởng em ngủ say rồi. Sao em ra tay với chồng mà như đánh kẻ thù vậy? – Hà Chấn Đông nhăn nhó, vừa rên vừa hỏi.
- Anh.. là anh hả? Em chỉ tự vệ thôi mà.
Sau một tiếng "tách", đèn nhanh chóng được bật lên, ánh sáng đột ngột xuất hiện khiến Khương Lệ Na chói mắt, phải đưa tay che mặt lại. Thế nhưng, cô không có ý định hạ tay xuống vì đột nhiên nhớ ra cái mặt méo của mình.
Hà Chấn Đông tiến lại, nheo mắt nhìn cô hồi lâu, lúc anh vừa định tóm lấy tay cô thì cô đã nhanh chóng nằm xuống, trùm chăn kín mít.
- Anh tắt đèn cho em ngủ, nửa đêm nửa hôm anh mở đèn làm gì?
Nói xong, cô ngáp một tiếng. Cô đã quyết định rồi, cô sẽ ngủ từ đây đến khi anh đi làm và trước khi anh về, cô sẽ chui vào chăn ngủ tiếp, cố thêm vài ngày nữa, mặt cô sẽ trở lại bình thường.
Đang tự khen bản thân thật thông minh thì bỗng có luồng gió lạnh lùa vào trong chăn và rất nhanh sau đó, chiếc chăn đã bị Hà Chấn Đông kéo ra.
- Sang phòng bên kia ngủ, bây giờ chúng ta là vợ chồng, không thể ngủ riêng. – Anh chạm nhẹ tay vào vai cô, lay lay.
- Không thích, em nằm nãy giờ có hơi ấm rồi, sang đó lạnh lắm. Anh nằm luôn ở đây đi. – Cô vẫn cố chấp, dán dính xuống nệm.
- Sang đó có anh ôm, có máy sưởi, càng ấm thêm chứ sao lại lạnh?
Dứt lời, anh mạnh tay kéo cô qua và anh gần như bất động khi thấy gương mặt sưng tím của cô, khóe môi còn có vết nứt đã đóng vảy.
Khương Lệ Na vội ngồi dậy, co lại thành một cục, mắt lấm lét nhìn người đối diện.
- Mặt em.. - Giọng anh run run, hốc mắt cũng ửng đỏ.
- Bị ngã, em bất cẩn nên ngã cầu thang. – Cô vội giải thích.
- Anh không phải thằng ngốc. Nếu em nói em bị ngã, vậy thì ngày mai cho người giúp việc nghỉ đi, có mỗi việc trông chừng em cũng làm không xong.
Lời vừa dứt anh liền đứng lên. Khương Lệ Na hốt hoảng, vội lao theo, nắm lấy tay anh, kéo lại.
Mỹ Liên chăm sóc cho cô rất chu đáo và bà cũng đã lớn tuổi, bà sẽ không thể tìm được chỗ làm nào tốt hơn nơi này.
Thấy cô rơm rớm nước mắt, cơn giận của anh cũng dần nguôi ngoai, chỉ còn lại xót xa. Anh vội ngồi xuống và chạm nhẹ vào má cô.
- Có phải là mẹ anh không?
Khương Lệ Na gật gật đầu, nước mắt tuôn như mưa. Hà Chấn Đông hít một hơi thật sâu, nhích lại gần và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Sao mẹ anh lại làm tổn thương cô chứ? Bà không sợ anh đau lòng sao? Cô là một nửa của anh, cô đau thì anh cũng có khá hơn gì?
- Anh xin lỗi, là anh không bảo vệ được em. Nhưng em yên tâm, anh đảm bảo chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Tin anh. – Anh vuốt ve lưng cô thật nhẹ, như sợ cô bị vỡ.
- Anh đừng.. đừng cãi nhau với mẹ. – Giọng cô đứt quãng.
- Không cãi, chỉ nói chuyện thôi. Nào, về phòng bên kia ngủ.