Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 212: Đêm Mưa Ấm Áp - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:30
Sau khi hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, Hà Chấn Đông lau nước mắt cho cô, sau đó bế cô lên, mang về phòng mình.
Anh cứ ngồi nhìn cái má sưng vù của cô hồi lâu. Mãi khi cô giục anh đi ngủ thì anh mới tắt đèn, nằm xuống, ôm cô vào lòng, bàn tay không ngừng xoa nhẹ lên mặt cô như muốn xoa dịu nỗi đau.
Mùi hương cơ thể anh vừa thân quen, vừa dễ chịu, cùng với cử chỉ âu yếm và cảm giác ấm áp này giúp cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng, người đàn ông của cô lại không ngủ được, anh muốn thức trọn đêm nay, tận hưởng cảm giác được có cô trong vòng tay. Đã có lúc anh nghĩ rằng mối tình này đã hết hy vọng.
Bảy giờ sáng, mưa đã tạnh từ bao giờ. Khương Lệ Na rúc sâu vào lòng Hà Chấn Đông, tiếp tục ngủ nướng, mặc cho ai kia đang đặt những nụ hôn nhỏ, rải rác trên tóc mình.
- À, mấy giờ rồi? Anh không đi làm sao? – Cô sực nhớ ra, ngẩng mặt nhìn anh, hỏi nhỏ.
- Không. Hôm nay ở nhà với em. Hôm nay anh dành cho em. Mà em muốn đi tuần trăng mật ở đâu? – Anh xoa nhẹ mặt cô, ánh mắt vẫn chất chứa nỗi buồn.
- Mặt em xấu vậy mà đi đâu. Hơn nữa, anh cũng đang mệt. Ở nhà thôi.
Anh lắc đầu, bảo cô vẫn đẹp rồi tiến đến chiếc vali, lấy ra một hộp nhung. Khương Lệ Na vẫn nằm ì trên giường, dõi mắt theo từng hành động của anh. Thấy anh nắm tay mình đeo nhẫn vào, cô cũng không nói gì.
- Đeo cho anh. – Hà Chấn Đông đưa chiếc còn lại cho cô, đề nghị.
- Không phải nói là hôn nhân bí mật sao? – Cô bĩu môi.
- Mẹ anh biết rồi, không cần giữ bí mật nữa. Hơn nữa, họ chỉ biết là anh kết hôn thôi, cũng không thể tra ra em nếu em không muốn.
Cô gật gù, ngồi dậy, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón tay anh. Kể từ khi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, cô cũng đã tháo chiếc nhẫn đính hôn mà Hà Chấn Kiệt đeo cho mình. Có lẽ, đã đến lúc cô nên buông tay cho anh ra đi thanh thản. Nếu có kiếp sau, cô mong gặp lại anh trong một mối quan hệ không có bi thương.
Cả hai lại tiếp tục ôm nhau ngủ thêm chút nữa, sau đó mới rời giường, xuống dùng bữa sáng rồi cùng nhau ra hồ bơi, ngâm chân trong làn nước mát, hóng gió, tắm nắng, uống nước dừa tươi.
Khương Lệ Na cảm thấy căn biệt thự này của chồng cô cũng đâu khác mấy cái resort, không khí nơi này mát mẻ, trong lành, không có tiếng ồn.
Cô rất muốn mở miệng dò hỏi anh về Liên Hoa nhưng lời ra đến môi lại nuốt ngược trở vào. Có lẽ vì cô gái đó hao hao mình nên cô suy nghĩ quá nhiều chứ với địa vị và công việc của anh thì anh gặp biết bao nhiêu là cô gái giỏi giang, xinh đẹp chứ. Kết quả, anh vẫn chọn cô nên nghĩa vợ chồng đấy thôi.
- Em có muốn ăn bánh bao hay món gì không? Chiều anh ra ngoài có việc, sẵn tiện mua cho em. – Hà Chấn Đông mân mê từng ngón tay thon dài của cô và hỏi.
- Anh đi gặp mẹ sao?
- Ừ. Yên tâm đi. Dù gì mẹ cũng biết rồi, vậy nên, anh cần nói rõ mọi chuyện. Cùng lắm, cái má này sẽ giống em, có tướng phu thê.
- Đồ khùng. Có về thì mua cho em bánh tráng trộn nhiều bò khô.
- Tất nhiên phải về chứ. Vợ ở đâu thì chồng ở đó.
Tuy Hà Chấn Đông dùng giọng điệu hài hước trấn an cô nhưng cô vẫn lo lắm. Cô sợ Hoàng Thi Vịnh lại ngất tiếp. Chỉ mong anh có thể lựa lời thuyết phục bà chấp nhận cô như Hà Chấn Kiệt đã từng làm.
Đúng bốn giờ chiều, chiếc xe do Hà Chấn Đông cầm lái cũng rời khỏi căn biệt thự, thẳng ra đường lớn. Khương Lệ Na đứng trên tầng hai, nhìn theo chiếc ô tô thấp thoáng lướt qua rặng cây xanh.
Mãi đến khi không còn thấy nữa, cô mới quay về phòng, soạn vali của anh, lấy đồ sạch treo vào tủ, còn đồ dơ thì bỏ vào giỏ để giặt.
Thường thì quần áo lúc đi công tác, anh đều đưa cho nhân viên khách sạn giặt ủi, đây cũng là một phần trong dịch vụ của họ khi khách có yêu cầu nên chỉ có hai bộ đồ cần giặt mà thôi.
- Một, hai, ba, bốn..
Đếm tới đếm lui một hồi vẫn thấy mất hết một bộ đồ nên Khương Lệ Na vô cùng ngạc nhiên. Nếu chỉ mất một cái áo sơ mi hay một cái quần tây thì cô còn cho rằng anh bất cẩn để quên, đằng này mất nguyên bộ đồ cả áo sơ mi lẫn quần, lẫn áo vest, chỉ có quần lót là đủ mà thôi.
- Gì vậy? Chấn Đông cũng đâu có bị mất trí nhớ, sao có thể quên cả bộ được chứ?
Cô toan gọi điện hỏi anh nhưng khi nhìn đồng hồ, cô đoán anh đã tới nhà rồi, thậm chí, có thể là đang nói chuyện với mẹ anh rồi nên cô đành gác thắc mắc này lại. Nếu cô nhớ không lầm, đó là một trong số những bộ đồ mà cô đã may cho anh lúc anh tới bờ Bắc.
Trong khi Khương Lệ Na đang nghĩ ra những tình huống giống trong truyện, có gã đối tác biến thái nào đó trộm đồ của chồng cô hoặc đề nghị anh tặng cho gã bộ đồ rồi mới hợp tác thì anh vừa cho xe rẽ vào chiếc cổng lớn.
Trông thấy mẹ mình và quản gia đang ngồi trong căn chòi lá nhỏ, anh liền tiến lại và quỳ xuống trước đôi mắt ngỡ ngàng của bà và Trương Vy. Sau cái phẩy tay của bà, Trương Vy liền cúi chào và đi vào căn biệt thự.
- Mẹ, con xin lỗi vì lấy vợ mà không thông báo với mẹ. – Anh cúi đầu, lên tiếng.
- Nó than thở gì với con rồi à?
- Không ạ. Nhưng mẹ ơi, mẹ đánh cô ấy thì có khác nào mẹ đánh con đâu. Con rất đau lòng.
Thấy thằng con trai già như trái cà của mình bật khóc chỉ vì vợ nó bị đánh mà Hoàng Thi Vịnh không nói nên lời. Bà cũng chỉ tát có một cái thôi mà, có cần làm quá lên như vậy không?
Thế nhưng, khi Hà Chấn Đông đưa bức ảnh Khương Lệ Na đang ngủ với cái má sưng tím, bà liền cảm thấy mình có chút ác độc. Làm sao bà biết da cô mỏng như vậy chứ?