Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 217: Một Đêm Không Ngủ - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:30
- Không phải anh.. anh vẫn chưa xong việc sao? – Cô lắp bắp hỏi.
- Đúng vậy nhưng có con mèo nhỏ sang đây làm loạn nên không thể tiếp tục nữa.
Tuy không nhìn thấy mặt mình nhưng Khương Lệ Na đoán rằng nó đang đỏ bởi toàn thân cô nóng như lửa đốt, nhịp tim cũng tăng cao.
Vừa định há miệng nói thì đôi môi ấm nóng của người đàn ông đã ngăn cô lại. Anh hôn rất nhẹ nhàng, như sợ cô đau, sợ cô vỡ, không giống những chiếc hôn cuồng nhiệt, mang đầy tính chiếm hữu khi cả hai lần đầu gần gũi nhau.
Ấm áp, ngọt ngào là những gì cô cảm nhận được, cánh tay mảnh khảnh vô thức ôm chặt lấy anh hơn.
- Khương Lệ Na, để xem sau này em còn dám sang đây khi anh đang làm việc không.
Anh nói ngay khi hai cánh môi vừa tách ra rồi chỉ trong nháy mắt, Khương Lệ Na đã bị bế bổng lên trên đôi cánh tay rắn chắc. Cô không nói gì, ngoan ngoãn vòng tay qua cổ anh, nép sát vào vòm n.g.ự.c của người đàn ông, nhắm mắt, lắng nghe trái tim đang đập nhanh vì mình, hít hà mùi hương bạc hà thơm mát.
Mãi cho đến khi cảm nhận lưng mình đã chạm vào tấm đệm êm ái, cô mới mở mắt, ngắm gương mặt điển trai, quyến rũ của chồng mình ở cự ly gần.
Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chia gương mặt anh thành hai nửa sáng tối. Trong một khoảnh khắc, cô đột nhiên nghĩ ra cho anh một biệt danh là "hồ ly nam".
- Đừng căng thẳng, anh sẽ thật nhẹ nhàng. Đêm nay, anh không uống rượu.
Hà Chấn Đông vuốt nhẹ lên đôi môi đang mím chặt của cô, dịu dàng trấn an. Anh vẫn chưa quên bộ dạng của cô vào buổi sáng sau cái đêm định mệnh đó.
Lúc ấy, anh chỉ yêu cô theo bản năng, hoàn toàn đánh mất lý trí, khiến cô không khác gì một con búp bê rách. Mỗi lần nhớ lại, cảm thấy mình thật tệ.
- Vâng, em tin anh.
Cô gật đầu, toàn thân dần thả lỏng, lồng n.g.ự.c cũng bớt phập phồng, chủ động giúp anh cởi áo. Những nụ hôn dịu dàng lần nữa rơi trên gương mặt cô, Hà Chấn Đông vẫn sợ vết sưng của cô còn đau nên anh hôn nhẹ nhàng nhất có thể.
Nụ hôn dần di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần, bàn tay chậm rãi trút bỏ chiếc váy mềm mại. Trong cơn tình mê ý loạn, Khương Lệ Na bỗng cảm thấy cổ mình ươn ướt. Hà Chấn Đông đang khóc sao?
- Chấn Đông, sao anh lại khóc? – Cô vội đưa tay ôm lấy mặt anh ngay khi anh vừa ngẩng đầu lên.
- Anh sợ tất cả chỉ là mơ. – Giọng anh nghẹn ngào.
- Không phải mơ, em ở đây rồi.
Dứt lời, cô chủ động kéo anh xuống và hôn lên môi anh, thầm thì vào tai anh những lời yêu thương và nhung nhớ và cũng là tự đào hố chôn mình bởi những điều này đã kích thích dục vọng của phái mạnh lên đến đỉnh điểm.
Nhiệt độ trong phòng tăng cao, những tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ liên tục vang lên, đôi bàn tay đan chặt vào nhau, những chuyển động mãnh liệt khiến tấm ga trắng trở nên nhàu nhĩ.
Khương Lệ Na không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết khi anh thỏa mãn vùi đầu vào cổ cô thì sức lực cô cũng gần như bị rút cạn.
Trời về khuya đã lạnh nhưng hai cơ thể lại ướt đẫm mồ hôi. Sự tiếp xúc thể xác thân mật đã củng cố thêm tình yêu và lòng tin của cô dành cho anh, có lẽ bức ảnh trên trang cá nhân của Liên Hoa không phải là anh, có lẽ cô đã nghi ngờ quá nhiều.
Một đêm đong đầy cảm xúc trôi qua. Lúc Khương Lệ Na tỉnh dậy, bên cạnh sớm đã chẳng còn hơi ấm. Cô cảm thấy hơi tủi thân nhưng khi nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức hình con thỏ, cô liền hết tủi thân vì nhận ra bây giờ đã là mười giờ sáng rồi.
Đêm qua, người đàn ông đó hành xác cô không chỉ một lần, cô không nghĩ anh vẫn còn đủ sức lết tới công ty.
Theo thói quen, cô với tay lấy điện thoại và mỉm cười khi thấy dòng tin nhắn từ anh, hỏi cô dậy chưa, đã ăn sáng chưa, nói lời xin lỗi và thậm chí anh còn than anh ngồi họp mà đau nhức hết cả người vì đêm qua vận động nhiều quá, còn thực hiện mấy tư thế khó.
Sau khi nhắn lại cho anh mấy chữ "tự làm tự chịu" cô liền rời giường, vào nhà tắm, thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm thơm mùi sữa.
Nhìn những dấu vết ái ân mà anh để lại trên cơ thể mình, cô thầm nhủ bản thân đừng nên tin lời đàn ông, nhất là khi ở trên giường. Anh nói nhẹ nhàng kiểu gì mà giờ cô trông mình người không ra người, ma chẳng ra ma vậy kìa.
Cũng may cô có mấy bộ quần áo kín cổng cao tường, nếu không, chắc chẳng dám xuống nhà bếp vì sợ gặp Mỹ Liên.
- Ôi, bữa sáng hôm nay sao nhiều món vậy ạ? – Khương Lệ Na ngạc nhiên hỏi khi ngồi vào bàn.
- Cậu chủ dặn cô làm thêm mấy món để cho cháu lấy lại sức.
Cô cười gượng, vội cầm đũa lên và tập trung hết các giác quan vào bàn ăn. Cái gã chồng này bị gì vậy? Lấy lại sức cái gì? Sao anh có thể nói những câu tượng hình như thế với người giúp việc chứ? Xấu hổ c.h.ế.t cô rồi. Nhìn nụ cười đầy ẩn ý của bà, cô chỉ muốn độn thổ.
Trong khi cô vừa ăn vừa thầm mắng mỏ Hà Chấn Đông thì anh đang nói những câu cuối để kết thúc cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Vẫn như bao cuộc họp trước đó, anh và Trần Triệu Thu, Sara, Liên Hoa luôn là bốn người ra khỏi phòng họp sau cùng.
Trần Triệu Thu tinh mắt nhận ra gương mặt đẹp trai của vị sếp nói trẻ không trẻ, nói già không già trở nên nhăn nhó khi làm động tác nghiêng đầu cho đỡ mỏi. Thấy anh đứng dậy rời đi, Trần Triệu Thu cũng nhanh chóng theo anh bén gót.
- Sếp bị phu nhân hành quá hả? – Hắn tủm tỉm cười, hỏi nhỏ.
- Không, là tôi hành cô ấy. – Hà Chấn Đông lườm hắn.