Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 218: Một Đêm Không Ngủ - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:30
Tuy giọng nói của hai anh chàng rất nhỏ nhưng đủ để cho người đi phía sau nghe. Trong khi Sara mỉm cười vì sếp cô đã thoát kiếp khổ tu thì mặt Liên Hoa lại buồn như đưa đám.
Cô biết họ là vợ chồng, ái ân là chuyện đương nhiên sẽ xảy ra nhưng cô không cam lòng, cô muốn vị trí bên cạnh anh là của cô. Cô nhận ra sau chuyến công tác đó, tình cảm cô dành cho anh càng phát triển mạnh mẽ, muốn anh chỉ thuộc về mình.
Cô muốn nằm trong vòng tay anh, tựa vào n.g.ự.c anh, nghe được giọng nói trầm ấm áp chứ không phải là tông giọng nghiêm túc, lạnh lùng mà anh vẫn thường dùng khi xuất hiện nơi công sở.
Về đến phòng làm việc, Hà Chấn Đông mới nhìn thấy tin nhắn tinh nghịch của cô vợ nhỏ. Anh nhắn lại cho cô mấy chữ "vô lương tâm" kèm biểu tượng mặt khóc rồi tiếp tục vùi đầu vào xử lý hồ sơ.
- Sếp, gói thầu ở sân bay sắp phát hành hồ sơ đấu thầu rồi, anh quyết định liên danh với bên nào chưa ạ? – Sara vừa thao tác trên máy tính vừa hỏi.
Tay cầm viết của Hà Chấn Đông khựng lại hồi lâu. Gói thầu xây dựng nhà ga hành khách và cung lắp đặt thiết bị cho sân bay quốc tế lớn nhất nước đã phải gia hạn nộp hồ sơ thầu tận ba lần vì có quá ít nhà thầu tham gia và đã hủy một lần bởi các hồ sơ dự thầu không đáp ứng được các yêu cầu của hồ sơ mời thầu.
Thời điểm đó, Hoa Vinh đang gặp chút khó khăn trong vấn đề xoay vòng vốn, hơn nữa, thời gian thi công mà bên mời thầu đưa ra quá ngắn, cho dù một người mọc ra thêm mấy cái tay cũng không thể nào mà hoàn thành đúng hạn được. Thế nên, ba anh quyết định không tham gia đấu thầu dù đã mua hồ sơ.
- Bên Trịnh Bối cũng từng ngỏ ý được hợp tác trong dự án này đấy ạ. – Sara lại tiếp tục lên tiếng.
- Anh biết. – Hà Chấn Đông gật đầu.
Lúc trước, anh đã từng nghe Hà Chấn Kiệt nói về ý định của Trịnh Việt Cường sau khi có thông báo hủy gói thầu.
Lần đó, Trịnh Bối đã tham gia gởi hồ sơ và bị đánh rớt, năng lực tài chính không phải là vấn đề với tập đoàn này, cái quan trọng là Trịnh Bối lấn sân qua mảng xây dựng chưa được bao lâu, hợp đồng thi công tiêu biểu của họ so với yêu cầu của bên mời thầu vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.
Thế nên, hắn mới bày tỏ mong muốn được liên danh với Hoa Vinh, nhận lấy công trình được xem là bộ mặt tiêu biểu đối với bạn bè quốc tế.
- Nếu cho công ty trong nước và nước ngoài liên danh thì đã ổn hơn rồi, tận dụng kinh nghiệm và tài chính của nhà thầu ngoại, tận dụng nhân công trong nước để giảm chi phí. – Sara dừng lại, thở dài, chớp mắt nhìn sếp của mình.
- Cách đây không lâu, Trịnh Bối đã vét tiền để thu mua Kim Thế, chẳng biết có còn đủ khả năng theo gói thầu này không. Em bảo Triệu Thu hỏi lại Việt Cường xem sao. Đừng để tới lúc dính vô rồi lại còng lưng mà gánh cả phần việc của họ. – Hà Chấn Đông xoay xoay cây viết trong tay, thờ ơ lên tiếng.
- Vâng.
Suốt một buổi chiều, Hà Chấn Đông chỉ ở trong phòng xử lý công việc và khi đồng hồ điểm năm giờ, anh liền tắt máy tính, cầm lấy áo vest và rời khỏi phòng.
Hôm qua, anh cũng tự biết bản thân mình hơi mạnh bạo nên phải về sớm để dỗ dành Khương Lệ Na, sợ rằng lần sau, người đẹp sẽ sợ, không cho anh chạm vào nữa.
Lúc lái xe qua cổng, thấy bóng dáng yêu kiều trong chiếc váy trắng của cô đang lom khom cạnh bụi hồng, anh liền dừng lại, bấm còi mấy cái. Thế nhưng, phải mất hơn mười giây, cô mới chạy đến bên anh, mặt hớn hở như đứa trẻ.
- Có cái gì trong đó mà làm em mê hơn chồng em vậy? – Anh chau mày, tỏ vẻ giận lẫy.
- Đây, anh xem. – Cô đưa màn hình điện thoại cho anh nhìn.
Đó là bức ảnh cô vừa chụp, một chú ong vàng đang hút mật từ đóa hoa hồng trắng giữa buổi chiều tà, trông rất nghệ thuật nhưng gợi cho người xem một nỗi buồn bởi sự tưởng phản giữa màu hoa và nền tối nhạt.
Hà Chấn Đông chỉ vào con ong, hỏi rằng đó có phải là anh không? Lúc đầu Khương Lệ Na tròn mắt ngơ ngác, không hiểu anh muốn nói gì nhưng sau khi thấy cái nhìn không đứng đắn của anh, cô liền đỏ mặt, đ.ấ.m vào vai anh một cái rồi chạy mất dạng. Trước đây, anh không có kiểu ví von như vậy, anh tưởng da mặt cô dày lắm sao?
Đỗ xe xong, Hà Chấn Đông ung dung bước vào nhà, ghé qua nhà bếp chỉ thấy Mỹ Liên nên anh liền đi thẳng về phòng. Xem ra hôm nay, cô gái kia không có hứng thú vào bếp.
Tuy anh thích ăn thức ăn do chính cô nấu nhưng lại không muốn cô vất vả, một năm cô nấu cho anh vài bữa là anh cũng mãn nguyện lắm rồi.
- Em ôm gối đi đâu vậy? Em định chia hai đứa hai phòng sao? Không được. Vợ chồng phải ngủ chung, có giận gì nhau vẫn phải ngủ chung. – Anh vội giật lấy chiếc gối trên tay cô, nói một tràng dài.
- Đại ca à, anh xem phim quá một trăm tám mươi phút hay sao vậy?
Cô giật lấy chiếc gối, đặt lên giường, tiếp đó vươn tay lấy chiếc còn lại trên ghế, đặt xuống bên cạnh. Lúc này, anh chàng mới nhận ra là vợ mình đang bọc ga trải giường.
Hóa ra, cô đặt hai chiếc gối lên ghế để tránh vướng víu, đang khi ôm nó đặt trở lại chỗ cũ thì anh bước vào và hiểu lầm.
Khương Lệ Na nhanh chóng nhận ra vẻ mặt buồn và đầy cảm xúc phức tạp của anh. Cô tiến đến, chui vào lòng anh, vòng tay ôm chặt lấy anh.
- Chúng ta kết hôn rồi. Anh đừng cứ lo lắng như vậy mà. Nếu em chạy sang phòng kia thì anh bắt em về là được.
Dứt lời, cô nhón chân, hôn lên môi anh rồi lại áp sát gương mặt thẹn thùng vào n.g.ự.c anh. Cô không nghĩ một hành động nhỏ đó lại khiến anh hoang mang đến độ suýt mất kiểm soát như vậy.
Hà Chấn Đông buông tay cho chiếc cặp hồ sơ rơi xuống và ôm siết cô thật chặt. Chẳng hiểu sao, đôi khi, anh vẫn cảm thấy mối quan hệ này chưa thật sự chắc chắn dù rằng đã có giấy kết hôn. Anh đã để mất cô quá nhiều lần và hình thành một nỗi ám ảnh vô hình, sợ rằng cô sẽ lần nữa bỏ rơi anh.