Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 224: Người Vợ Đảm Đang - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:31
Mọi người lần lượt rời ghế, trở về chỗ làm việc của mình. Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại bộ tứ Hà Chấn Đông, Trần Triệu Thu, Sara và Liên Hoa.
- Em về phòng chuẩn bị hồ sơ đi, khoảng hai mươi phút nữa xuất phát. – Trần Triệu Thu quay sang Liên Hoa và nói.
- Vâng.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy laptop cùng mớ hồ sơ rời phòng. Lát nữa, Trần Triệu Thu có cuộc họp với các giám đốc của các chi nhánh. Lịch làm việc của hắn cũng không thua gì Hà Chấn Đông, có thể được ví như con thoi hoặc chong chóng.
Hắn vô cùng ngưỡng mộ phong thái của Hà Chấn Kiệt, trước đây, ở vị trí này nhưng áp lực của người thừa kế thứ hai đã khiến gánh nặng trách nhiệm của anh tăng cao, vậy mà anh vẫn luôn cười vui vẻ, vẻ ngoài cứ ung dung, nhàn nhã, xử lý công việc tuần tự, không có kiểu chạy vắt giò lên cổ, cập rập như hắn bây giờ.
- Thứ bảy này là sinh nhật Liên Hoa rồi, em nên tặng gì cho cô trợ lý này đây nhỉ? – Trần Triệu Thu lên tiếng khi bóng dáng Liên Hoa đã khuất hoàn toàn.
- Vòng tay, đồng hồ, kẹp áo, khăn quàng cổ hoặc là.. nước hoa mà cô ấy hay dùng. – Hà Chấn Đông gợi ý.
- Hoặc một phong bì dày cộp, thiết thực vô cùng. – Sara nói chen vào, hai mắt lấp lánh nhìn gã đàn ông đối diện mình.
Trần Triệu Thu lắc đầu, bảo rằng trong mắt Sara chỉ có tiền và khuyên cô nên lãng mạn một chút. Cuối cùng, hắn quyết định sẽ tặng Liên Hoa một chiếc đồng hồ đeo tay vì thấy tay cô chỉ đeo một chiếc vòng bằng vàng rất mảnh.
Chiếc đồng hồ ấy cũng sẽ bao hàm ý nghĩa công việc mà cô đang làm, nhắc nhở hắn về thời gian, lịch trình trong từng ngày.
Căn phòng họp nhanh chóng trở về trạng thái yên tĩnh khi những người cuối cùng cùng lúc bước ra.
Hành lang vắng vẻ vang lên tiếng chuông điện thoại và Hà Chấn Đông nhanh chóng bắt máy. Cuộc gọi diễn ra chóng vánh khi người bên kia chỉ nói một câu rồi cúp ngay, không cần anh đáp lời.
- Sara, trưa nay không cần mua cơm cho anh đâu. – Hà Chấn Đông quay sang nhìn cô trợ lý và nói, miệng anh hơi cong lên thành một nụ cười mỉm.
Trở về phòng làm việc, cứ chốc chốc, Hà Chấn Đông lại liếc nhìn đồng hồ trong khi đang phê duyệt tài liệu. Cảm giác được vợ mang cơm đến công ty cho ăn khiến anh nôn nao như một đứa trẻ đang chờ mẹ nó đi chợ về, những mong nhận được một ly chè hoặc cái bánh.
Khi đồng hồ điểm mười một giờ trưa, Khương Lệ Na cũng đã có mặt tại quầy lễ tân và lấy điện thoại gọi cho chồng, bảo anh nói với nhân viên một tiếng để mình đi lên.
Thế nhưng, cuộc gọi còn chưa kết thúc thì cô đã nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đang chạy về phía mình, cũng không hẳn là chạy, chỉ là bước chân anh dài hơn bình thường, gấp gáp hơn bình thường mà thôi.
- Vợ, vất vả cho em rồi. – Hà Chấn Đông đón lấy chiếc túi trên tay cô, nụ cười mang theo niềm xúc động mãnh liệt.
Tiếp đó, anh hỏi cô có để tâm đến dư luận không và khi cô lắc đầu, anh liền tháo chiếc khẩu trang cùng chiếc mũ của cô ra, nắm lấy tay cô, tiến về phía thang máy trước ánh mắt ngỡ ngàng, ngạc nhiên của các nhân viên.
Khương Lệ Na không nhìn lung tung, chỉ cắm cúi bước theo anh mà thôi. Mãi đến khi đưa cô vào phòng, anh mới buông tay cô ra.
Cả anh lẫn cô đều biết một khi họ công khai mối quan hệ này, sẽ có những lời chúc phúc và sẽ có những lời mai mỉa, dè bĩu nhưng họ không muốn giấu đối phương vào bóng tối bởi một nửa kia là niềm tự hào, niềm kiêu hãnh của họ.
- Em còn tưởng anh sẽ giấu giếm cuộc hôn nhân này thật lâu. – Cô vừa cười vừa soạn thức ăn ra bàn cho anh.
- Ban đầu, anh sợ em không chịu nổi dư luận thôi, nếu em nói em không ngại thì không có lý do gì để che giấu nữa. Em cứ phớt lờ tất cả và nhìn vào anh thôi, nhé.
Khương Lệ Na gật đầu, đặt phần hoành thánh xuống trước mặt anh rồi giục anh mau ăn. Bữa trưa giản đơn nhưng hương vị của món ăn rất hợp khẩu vị của Hà Chấn Đông, chẳng mấy chốc mà anh đã ăn sạch phần của mình.
Thấy chồng ăn ngon miệng, cô liền sớt chia phần ăn của cô qua thêm cho anh với lý do cô không ăn nổi vì ban nãy uống ly nước mía quá to.
- Có vợ thật tốt. – Hà Chấn Đông nhấp ngụm nước hoa quả, thỏa mãn lên tiếng.
- Có anh thật tốt. – Khương Lệ Na tựa đầu vào vai anh, đưa mắt nhìn ra khóm hồng trắng rung rinh trong gió.
Vì trời đang nắng gắt nên Hà Chấn Đông bảo vợ mình đừng về vội, vào phòng nghỉ ngơi một chút. Cô cũng cảm thấy anh nói đúng và ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Sau khi chỉnh máy lạnh thấp hơn chút nữa và khóa cửa, Hà Chấn Đông lấy chăn phủ lên cả hai, ôm chặt cô rồi cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Đúng một giờ chiều, anh thức dậy, rời giường, ngồi vào bàn làm việc, tập trung xử lý các hồ sơ. Cảm giác của anh lúc này không khác gì ở nhà vì biết rằng con mèo nhỏ của mình đang cuộn tròn trong kia.
Anh nhận ra nơi nào có sự hiện diện của cô thì nơi đó mang cho anh cảm giác như đang trú dưới mái ấm gia đình, một mái ấm nhỏ của riêng anh.
Lúc Khương Lệ Na thức giấc thì trong căn phòng đã chẳng còn ai ngoài cô. Thấy mảnh giấy ghi chú của Hà Chấn Đông, cô mỉm cười, sửa sang lại đầu tóc, áo quần rồi xách chiếc túi đựng mấy cái hộp rỗng rời phòng.
Cô cố tình đi đến phòng họp và nhìn anh qua khung cửa kính. Kỷ niệm của tháng ngày làm trợ lý thân cận cho anh lại ùa về khiến tim cô xao xuyến. Anh và cô dù vô tình hay cố ý thì đều đã làm tổn thương nhau quá nhiều. Thật may vì cả hai vẫn còn cơ hội bù đắp cho đối phương.
Nhác thấy Liên Hoa ngẩng đầu nhìn lên, cô liền lùi lại và nhanh chân rời đi, cô cũng không hiểu vì sao mình lại có phản xạ như vậy nữa.