Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 230: Mắt Bão Bình Yên - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:31
Cùng lúc này, trong căn biệt thự rộng lớn, Hà Chấn Quốc và Hoàng Thi Vịnh cũng đang dùng bữa sáng.
Mấy hôm nay, Liên Hoa đều đặn nhắn tin trò chuyện cùng bà và cho biết Hà Chấn Đông gần một tuần nay luôn tan làm đúng giờ, các cuộc họp sau giờ hành chính đều được anh điều hành trực tuyến.
Điều làm Hoàng Thi Vịnh không thoải mái chính là nghe Liên Hoa nói có một vài vị lãnh đạo nói bóng gió, tỏ ra không hài lòng với việc này.
Buồn bực trong lòng, bà vừa ăn vừa đem chuyện kể cho chồng.
- Công việc của chồng thì bận rộn, làm vợ không thông cảm thì thôi, cứ đeo đeo bám bám. Chắc là nó bắt thằng Chấn Đông phải về nhà sớm. – Hoàng Thi Vịnh nhấc ly nước trái cây lên, uống một ngụm và nói.
- Biết có phải con bé đeo bám không. Tôi thấy là con trai bà quấn chân con gái nhà người ta thì đúng hơn. Mà về nhà tăng ca thì cũng tốt chứ sao, ăn uống cũng đầy đủ hơn. Vợ chăm sóc chồng là chu đáo nhất. – Hà Chấn Quốc từ tốn đáp lời.
Nghe chồng nói, Hoàng Thi Vịnh liền im lặng. Sự thật mà rất nhiều người từng biết chính là Hà Chấn Đông, con trai bà là một gã doanh nhân lụy tình, bám lấy Khương Lệ Na từ bờ Nam sang bờ Bắc.
Đúng chín giờ sáng, Hà Chấn Đông lái xe đến quán cà phê trong con hẻm gần trục đường chính theo yêu cầu từ Trịnh Việt Cường, đồng hành cùng anh là Sara.
Khoảnh khắc trong thấy vị phó tổng của Trịnh Bối, Hà Chấn Đông hơi sửng sốt vì trông hắn quá gầy, mặt mày tái nhợt, cứ như sắp c.h.ế.t đến nơi. Sau cái bắt tay, cả hai ngồi xuống và bắt đầu bàn bạc các vấn đề xoay quanh việc liên danh.
- Trên danh nghĩa là bên tôi sáu mươi phần trăm công việc, bên anh bốn mươi phần trăm nhưng sau lưng thì bằng nhau. Mong anh thẳng thắn với tôi về tình hình tài chính để chúng ta chủ động hơn trong các phần việc sau này. – Hà Chấn Đông chân thành đề nghị.
- Vấn đề tài chính thì anh cứ yên tâm, công ty tôi chỉ hơi yếu về kỹ thuật. Hơn nữa, bộ sậu mới lên chức ngoài trung ương thì tôi và ba mình vẫn chưa có dịp làm quen để nhờ vả.
- Cái này thì anh yên tâm, tôi đã gởi quà cho họ rồi. Cũng may tuần trước được chủ tịch thành phố kéo đi làm thân.
Nói đến đây, Hà Chấn Đông hơi ngả người ra phía sau, tựa vào lưng ghế, mỉm cười và nói rằng cũng vì tiếp mấy vị khách quý ấy mà anh suýt bị vợ cho ra chuồng gà ngủ.
Từ lúc Hà Chấn Đông ngồi xuống, Trịnh Việt Cường đã nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh. Linh tính mách bảo với hắn rằng người vợ mà anh nói đến là Khương Lệ Na.
Quãng thời gian này, hắn không liên lạc với cô nên cũng không rõ cuộc đời cô có thay đổi gì không. Hắn còn còn nghĩ cô vẫn đang làm việc cùng Lý Phong.
- Phu nhân.. à ý tôi là, tôi có biết vợ của anh không? – Trịnh Việt Cường chậm rãi cất tiếng hỏi.
- Là cô gái bán công ty Kim Thế cho anh đấy, Khương Lệ Na. – Hà Chấn Đông cười vui vẻ.
- Anh vẫn đang ghi thù tôi à?
- Không hẳn vậy. Anh có tài sản, tôi có người. Thật ra, ban đầu cũng chỉ là nhắm vào người.
Mắt Sara đảo liên tục từ người đàn ông này sang người đàn ông kia. Ừ thì, tuy lời nói của cả hai rất lịch sự nhưng cô ngửi thấy có mùi thuốc s.ú.n.g đâu đây. Kể ra thì hai người này giống như bị trời cột, không ưa gì nhau nhưng vẫn cứ hợp tác với nhau hết lần này đến lần khác.
- Tân hôn vui vẻ. Và hợp tác vui vẻ. – Trịnh Việt Cường đứng lên và chìa tay ra.
- Cảm ơn. Chắc chắn rồi. – Hà Chấn Đông mỉm cười, gật đầu.
Rời khỏi quán cà phê, Trịnh Việt Cường lấy điện thoại ra và gọi cho Khương Lệ Na. Khoảnh khắc nghe tiếng chuông reo lên, hắn thở phào nhẹ nhõm vì cô vẫn giữ số cũ, chưa có thay.
Suốt hơn một tháng nay, hắn lấy bệnh viện làm nhà, trải qua mấy đợt hóa trị, không phải đi công tác như trong lời đồn của các nhân viên Trịnh Bối. Hắn thừa nhận tinh thần mình sa sút không ít và không muốn nói chuyện hay gặp ai trong thời gian đó.
Mãi đến khi nhận được thông báo rằng Hà Chấn Đông muốn gặp mình để bàn chuyện hợp tác trong việc giành lấy gói thầu xây dựng cảng hàng không quốc tế, hắn mới quyết định trở về.
- Việt Cường, là anh sao? – Tiếng Khương Lệ Na vang lên rất gấp ngay khi điện thoại vừa được kết nối.
- Ừ, anh đây. Em khỏe chứ?
- Anh đang ở đâu. Mình gặp nhau được không? Em gọi cho anh liên tục mà không có tín hiệu.
Tuy không muốn Khương Lệ Na nhìn thấy bộ dạng xác xơ này của mình nhưng vì cô cứ nhất quyết đòi gặp và vì hắn cũng rất nhớ cô nên cuối cùng, hắn gật đầu đồng ý, địa điểm là một quán cà phê gần nơi cô đang sống, gần khu biệt thự chỉ dành cho những kẻ lắm tiền.
Cuộc gặp gỡ không khiến Khương Lệ Na vui, mắt cô cứ rưng rưng vì nhìn thấy vẻ ngoài bệnh hoạn của hắn. Cô đoán hắn bị bệnh gì đó rất nghiêm trọng nhưng hỏi lui hỏi tới thì hắn vẫn đổ thừa do công việc quá nhiều.
- Anh bị bệnh gì đúng không? Công việc có chất chồng thế nào thì cũng không thể khiến anh thành như vậy được? – Cô lại hỏi lần nữa.
- Tại anh không quen khí hậu bên nước bạn nên cảm sốt suốt rồi thành ra vậy thôi. Về đây tầm nửa tháng là ổn mà, sẽ nhanh chóng mập lên. Nào, giờ nói chuyện của em cho anh biết đi, phu nhân của tân chủ tịch tập đoàn Hoa Vinh.
Thấy Khương Lệ Na tròn mắt nhìn mình với vẻ ngạc nhiên, Trịnh Việt Cường liền cho cô biết hắn vừa gặp chồng cô để bàn về chuyện hợp tác xong.
Hắn cũng khen ngợi Hà Chấn Đông vì nhanh tay đã lót đường trước ngay khi vừa được Hoàng Kha giới thiệu với các quan chức lớn và điều đó đồng nghĩa với việc họ đang nắm được năm mươi phần trăm cơ hội.