Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 229: Mắt Bão Bình Yên - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:31
Khi cơn mưa bên ngoài ngớt hạt cũng là lúc nhiệt độ trong phòng giảm dần, hơi thở của cặp đôi cũng dần bình ổn trở lại.
Khương Lệ Na mơ màng nhìn lên trần nhà, bàn tay nhẹ nhàng vò mái tóc đẫm mồ hôi của người đàn ông khiến nó biến thành một mớ hỗn độn.
Cơ thể của Hà Chấn Đông ban đầu hoàn toàn không có dấu vết gì khả nghi nhưng giờ thì đã in hằn những dấu răng cùng xết trầy xước do móng tay cô gây ra và cơ thể cô cũng không khá hơn là mấy, toàn dấu hôn.
- Nặng quá, anh mau xuống đi. – Cô vỗ nhẹ vào tấm lưng đẫm mồ hôi của anh, thúc giục.
- Một lát nữa. – Anh rúc đầu vào cổ cô, nũng nịu như một chú chó lớn.
Qua thêm vài phút, Hà Chấn Đông mới buông Khương Lệ Na ra, vén những sợi tóc bết dính trên mặt cô, vuốt ve đôi má đã tròn lên giống hai cái bánh bao và hôn lên đôi mắt hãy còn mờ mịt, ngấn nước.
Lần nào cũng vậy, lúc mới bắt đầu, anh rất muốn cưng nựng và dịu dàng với cô nhưng cuối cùng lại muốn bắt nạt cô.
- Ngắm mưa không? – Anh hỏi.
- Có. – Cô gật đầu.
Anh cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, lấy chăn bọc cả hai lại rồi cùng nhau tựa vào ô cửa, trông ra bên ngoài. Bầu trời vẫn đang phủ một màu xám xịt, tuy ngồi trong phòng nhưng cả hai vẫn cảm nhận được cái không khí ẩm ướt bên ngoài.
Khương Lệ Na áp mặt vào tấm kính, tận hưởng cái lạnh của thiên nhiên, có chút êm dịu và có chút tái tê. Còn người đàn ông của cô thì đang tựa vào cô, lặng lẽ nhìn những giọt nước bám trên kính đang hợp lại thành dừng dòng chảy nhỏ ngoằn ngèo đuổi bắt nhau.
Những ngày sau đó, Hà Chấn Đông luôn về nhà trước sáu giờ, chính xác là năm giờ rưỡi. Anh luôn về với mớ hồ sơ dày cộp trong xe và các cuộc họp đều được anh chủ trì thông qua máy tính.
Tất nhiên là chỉ có anh không ngồi trong phòng họp của công ty mà thôi, còn lại các lãnh đạo, bao gồm cả Trần Triệu Thu đều có mặt đông đủ cả.
Hôm nay lại là một cuộc họp kéo dài từ bảy giờ tối đến tận mười giờ đêm vẫn chưa kết thúc. Bên trên bàn, Hà Chấn Đông đang tập trung lắng nghe ý kiến cũng như đề xuất và thảo luận của các lãnh đạo, phía dưới bàn, cô vợ nhỏ của anh đang ngồi dưới sàn, đầu tựa vào chân anh, mắt dán vào những mẫu thiết kế mới được trình làng từ những nhà mốt nổi tiếng.
Tóc cô lúc rối lúc mượt vì người đàn ông cứ vò rồi lại vuốt, chốc chốc, anh còn nhéo nhẹ tai cô. Mãi đến gần mười một giờ, Hà Chấn Đông mới cho dừng cuộc họp vì nhận ra con mèo nhỏ bên cạnh anh đã ngủ quên rồi, điện thoại rơi xuống sàn mà cô còn không biết.
- Sao tự nhiên dính người vậy không biết? – Anh lắc đầu bất lực, nhanh chóng tắt máy tính, tháo tai nghe ra.
Khương Lệ Na mơ màng mở mắt khi được chồng bế trên tay. Trong lúc ý thức nửa tỉnh nửa mê, cô rướn người, hôn một cái lên má anh rồi vùi đầu vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, tiếp tục giấc ngủ đang dở dang.
Và khi bình minh đến, cô lại thức dậy, làm nhiệm vụ của một người vợ, soạn đồ cho chồng, hôn chúc may mắn và ăn sáng cùng anh.
- Chấn Đông, thời hạn đã hết rồi, em trả tự do cho anh.
Câu nói đột ngột của cô khiến thìa súp vừa đưa lên miệng anh khựng lại. Anh không hiểu cô đang nói về điều gì. Thời hạn gì chứ? Cô có trói buộc tự do gì của anh sao?
- Hôm nay em sẽ tiếp tục mang cơm trưa cho anh và anh cũng không cần về nhà trước sáu giờ nữa. Anh là lãnh đạo, cũng không nên thường xuyên không xuất hiện trực tiếp tại các cuộc họp ở công ty. – Cô nhoẻn cười, giọng nói có phần ngượng ngiụ.
Sự thật là Hà Chấn Đông cũng cảm thấy không ổn lắm khi anh là lãnh đạo cao nhất của tập đoàn mà lại về nhà, mở máy họp trực tuyến với mọi người.
Thế nhưng, vì vợ anh muốn vậy nên anh phải chiều ý cô. Thật may vì cô đã hiểu cho tính chất công việc cũng như trách nhiệm và cách đối nhân xử thế mà anh nên có đối với cấp dưới.
- Anh xin lỗi, kết hôn với anh khiến em thiệt thòi rồi. Ráng đợi anh thêm một tháng nữa, anh xử lý hết mấy việc gấp rồi sẽ dành thời gian bên em nhiều hơn. – Anh vươn tay sang, nắm lấy bàn tay cô, dịu dàng lên tiếng.
- Vâng.
Hà Chấn Đông thở phào nhẹ nhõm, thu tay về, tiếp tục dùng bữa. Gói thầu thi công sân bay quốc tế này, anh nhất định phải lấy cho bằng được.
Giá dự toán đã được điều chỉnh tăng, nguồn vốn sẽ được ưu tiên hơn các công trình trọng điểm quốc gia khác, hơn nữa, thời gian thi công cũng được kéo dài, phù hợp với thực tế, không ảo như mấy lần đầu.
Anh cần có trong tay hợp đồng này để chứng minh năng lực của mình nói riêng và của tập đoàn Hoa Vinh nói chung.
Hôm nay, anh sẽ có cuộc họp, nói chính xác hơn là một cuộc hẹn gặp mặt với Trịnh Việt Cường để nói chuyện về vấn đề liên danh đấu thầu mà hắn từng đề cập với Hà Chấn Kiệt trước đây.
Cũng chẳng rõ Trịnh Bối oanh tạc ở nước ngoài đến mức nào mà nghe Sara bảo cả tháng nay, Trịnh Việt Cường không có mặt trong nước, các cuộc họp lớn nhỏ đều do Trịnh Việt Hùng phụ trách, nghe đâu cái đầu tóc của chủ tịch Trịnh Bối bạc trắng hết rồi.
Hai cha con nhà họ kẻ gánh người gồng chứ chẳng trông mong được gì từ Trịnh Tú Trân dù rằng cô cũng là cử nhân nghành quản trị kinh doanh. Thế mới nói, học xong mà không thể thực hành thì tấm bằng ấy cũng chỉ là một tờ giấy không hơn không kém.