Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 232: Vết Nứt Trong Tim - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:31
Khương Lệ Na nhắm chặt hai mắt, tay siết chặt vào tấm chăn, toàn thân trở nên căng thẳng khi nghe một loạt âm thanh nho nhỏ của tiếng mở tủ quần áo, tiếng kẹp cà vạt chạm xuống mặt bàn.
Mãi khi nghe tiếng cửa nhà tắm mở ra rồi đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi rịn ra khắp cơ thể.
Năm phút sau, góc chăn bị người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy, hơi lạnh tràn vào và phần đệm bên cạnh cô lún xuống.
Một nụ hôn rơi trên cô cổ, vòng tay hãy còn ẩm hơi nước ôm lấy bờ eo cô và câu chúc ngủ ngon quen thuộc mỗi tối vang nhẹ bên tai.
Tất cả những hành động gần như biến thành thói quen mỗi tối này khiến cho những giọt nước mắt cô đang cố kiềm nén không tự chủ được mà rơi xuống, thấm ướt chiếc gối.
Sau một đêm mất ngủ, Khương Lệ Na thức dậy với vẻ mặt mỏi mệt, trông còn kém sắc hơn cả Hà Chấn Đông. Cô rời giường, giúp anh soạn đồ rồi sau đó thắt cà vạt cho anh như bao ngày trước. Chỉ là, cô không muốn hôn anh nữa. Đôi môi đó chẳng còn thuộc về riêng cô khiến cô cảm thấy ghê tởm.
- Vợ à, em quên gì sao? – Hà Chấn Đông chỉ vào miệng mình, cau mày nhìn cô.
Thấy vợ mình cứ đơ ra, anh liền tiến lại, vòng tay qua eo cô, kéo cô sát vào mình, đặt một nụ hôn lên môi cô. Khoảnh khắc hai đôi môi tách ra, anh chạm trán mình vào trán cô và hôn nhẹ lên sống mũi cô một cái nữa.
- Sau này, cứ để anh chủ động hôn em vậy.
Hà Chấn Đông vừa dứt lời thì Khương Lệ Na đã vội vàng đẩy anh ra và chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Sau phút giây chưng hửng vì bất ngờ, anh liền lao theo cô, bàn tay to lúng túng vỗ nhẹ lên lưng cô. Anh không biết cô nôn vì kinh tởm mình, anh đang nghĩ đến một chuyện khác.
- Em thấy không khỏe sao? Anh đưa em đi bệnh viện nhé. – Hà Chấn Đông ấn nút xả nước, lấy khăn lau mặt cho cô và hỏi.
- Chắc do dạ dày có vấn đề thôi, hôm qua em ăn hơi nhiều ớt cay. – Cô gạt tay anh ra, tự mình lau mặt.
- Hay là.. em có thai. – Mắt anh sáng lên như đom đóm.
- Không có. Em đang tới kỳ.
Hà Chấn Đông nhận ra vẻ hờ hững của Khương Lệ Na nhưng anh cho rằng đó là vì cô đang mệt chứ không nghĩ gì nhiều. Thấy cô muốn đi ra, anh liền dìu cô và đưa cô đến bên giường.
Và vì cô cứ liên tục từ chối đến bệnh viện nên anh cũng không muốn ép cô nữa, chỉ nhét cô trở lại vào chăn và dặn cô liên lạc ngay với anh nếu cảm thấy cơ thể khó chịu.
- Để anh bảo Mỹ Liên nấu cháo cho em, em ngủ thêm chút đi. Em cũng đừng mang cơm đến công ty cho anh nữa, sức khỏe của em quan trọng hơn, anh ăn đồ ăn bên ngoài cũng được mà.
Cô gật đầu, nhắm mắt. Cho dẫu anh không lên tiếng đề nghị thì cô cũng không có ý định sẽ tiếp tục nấu cơm trưa và mang cho anh nữa. Cô dùng chân tình đối đãi với anh nhưng cuối cùng, cô nhận lại cái gì thế này?
Cô không muốn sống kiếp chồng chung, không muốn hàng ngày đối diện với gương mặt giả tạo của người đàn ông mà cô yêu tha thiết, ngỡ như đã yêu qua mấy đời, mấy kiếp.
- Hôm nay anh sẽ về sớm với em.
Sau khi hôn lên trán cô, Hà Chấn Đồng liền gấp gáp rời đi. Nếu không phải sáng nay có hẹn với các đối tác quan trọng thì anh đã bảo Sara dời lịch để ở nhà với vợ thêm chút nữa.
Lúc ngồi vào bàn ăn, Hà Chấn Đông dặn dò Mỹ Liên nấu cháo loãng và chưng yến cho vợ anh ăn, đồng thời dặn bà nhớ thi thoảng lên lầu ngó chừng cô, có chuyện gì thì gọi cho anh gấp.
Chờ khi tiếng động cơ xe biến mất, Khương Lệ Na mới lò dò xuống giường. Thật tệ vì khi tâm trạng cô tồi tệ và rối bời, cũng không có lấy một người bạn cho cô tâm sự và xin lời khuyên. Nhìn gương mặt mình trong gương, cô cảm thấy tự thương chính mình.
- Lệ Na, cháo chín rồi, cháu xuống ăn hay là cô mang lên cho cháu. – Mỹ Liên lên tiếng ngay khi vừa đẩy cánh cửa phòng và nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trước gương.
- Lát cháu xuống.
Cánh cửa phòng nhanh chóng được đóng lại. Khương Lệ Na từ từ quay đầu, nhìn chằm chằm về phía cửa. Cô tự hỏi Mỹ Liên có biết chuyện của con gái bà và Hà Chấn Đông không?
Có lẽ là biết vì họ là mẹ con mà. Bà tỏ ra quan tâm, lo lắng cho cô, chăm sóc cô chu đáo chẳng khác nào con gái ruột nhưng phải chăng bà đang cười nhạo cô quá ngu ngốc?
Khi Khương Lệ Na vào nhà bếp thì Mỹ Liên đã ra sân quét dọn. Cô tự lấy tô, múc một ít cháo rồi ăn vội, sau đó trở về phòng, lên nhóm chat, bày tỏ tình huống mà mình gặp phải và xin lời khuyên.
Có người nóng tính bảo cô nên vạch mặt chồng và bé ba ra cho thiên hạ chửi rủa. Có người chín chắn thì bảo cô cần nhẫn nhịn, lấy thêm bằng chứng để giành quyền lợi khi ra tòa ly hôn vì có mỗi cái bộ đồ đó thì chẳng nói lên gì cả, có khi anh chồng lại bảo cô gái ấy mê anh ta quá nên ăn trộm cũng nên.
Có người hiền lành hơn thì bảo cô nên chọn cách nói chuyện thẳng thắn với chồng để anh tỉnh ngộ vì biết đâu chỉ là do anh say nắng.
Rời khỏi đoạn chat, Khương Lệ Na nằm bẹp xuống giường, không còn muốn nghĩ ngợi nữa. Cô muốn đi thăm Hà Chấn Kiệt, mách anh rằng anh trai anh lừa dối cô. Nếu như không xảy ra những chuyện đau lòng kia thì có lẽ cô đã là vợ anh, sẽ không bao giờ bị anh lừa dối.
Mang tiếng yêu Hà Chấn Đông gần mười năm và là mối tình đầu của nhau nhưng có lẽ cô không hiểu hết anh, không nắm bắt được tâm tư anh như cô vẫn tưởng.
Còn về Hà Chấn Kiệt, người đàn ông này đơn giản hơn nhiều và cô nghĩ cô thật sự hiểu anh, yên tâm về anh, không lo anh dối gạt mình.