Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 237: Gió Lùa Vào Tim - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:32
Qua một đêm say giấc, Hà Chấn Đông tỉnh dậy và theo phản xạ, anh đưa tay tìm kiếm cô vợ để ôm, thế nhưng khoảng trống bên cạnh đã giúp anh sực nhớ về chuyện đêm qua và vội vàng mở mắt.
Vợ anh không nằm cạnh anh, cô ngồi sát mép giường, tựa đầu vào vách, mắt vẫn nhắm.
Hà Chấn Đông từ từ tiến lại, bàn tay run rẩy đưa lên toan chạm vào mặt cô nhưng rồi anh nhanh chóng thu tay về và rời giường, chuẩn bị đến công ty.
Tuy có thể nghe và đoán được từng hành động của chồng nhưng Khương Lệ Na vẫn ngồi im, vờ như đang say ngủ.
Mãi cho đến khi chắc chắn rằng người đàn ông đó đã rời phòng, cô mới mở mắt, lê tấm thân đau nhức của mình vào nhà tắm, gột rửa những gì thuộc về anh đang bám trên cơ thể mình rồi đi đến tiệm thuốc tây gần nhà để mua thuốc tránh thai.
Lúc này đây, cô không thể để mình mang thai được, cô không muốn đứa bé sẽ trở thành lý do cho cô và anh dây dưa khi mà tình yêu của anh đã san sẻ cho người phụ nữ khác.
Suốt một ngày, từ sáng đến chiều, ngoại trừ lúc ăn cơm, Khương Lệ Na đều nhốt mình trong phòng, vẽ thiết kế, cắt may. Mãi đến sáu giờ tối, cô nhận được tin nhắn từ Hà Chấn Đông, anh bảo hôm nay phải tăng ca đến chín giờ.
Màn đêm càng lúc càng sẫm màu và khi đồng hồ điểm mười giờ đêm, Khương Lệ Na cũng trở về phòng và chui vào chăn.
Cô đã gọi cho Hà Chấn Đông rất nhiều cuộc điện thoại khi đồng hồ hiển thị hơn chín giờ ba mươi phút nhưng hoàn toàn không liên lạc được, có vẻ như anh tắt nguồn điện thoại rồi.
Mãi đến sáu giờ sáng, cô lấy điện thoại và tiếp tục gọi cho chồng nhưng kết quả cũng chẳng khác đêm qua. Như có linh tính mách bảo, Khương Lệ Na liền tìm tới trang facebook của Liên Hoa và sự nghi ngờ của cô đã hóa thành sự thật khi nhìn thấy hai bức ảnh, một bức ảnh chỉ chụp đôi chân người phụ nữ và chiếc áo vest đắp trên đôi chân ấy là chiếc áo vest do chính tay cô may cho Hà Chấn Đông.
Còn bức ảnh thứ hai chỉ chụp gương mặt Liên Hoa kề bên bàn tay người đàn ông và chiếc đồng hồ trên cổ tay đó không xa lạ gì với cô, nó thuộc về chồng cô.
Tấm đệm trải ga trắng, sàn nhà đã giúp cô nhanh chóng nhận ra đó là căn phòng trong khách sạn Gold.
- Chấn Đông, anh tăng ca thật vất vả.
Khương Lệ Na gạt nhanh giọt nước mắt vừa ứa ra từ khóe mi, cười mà như khóc. Có lẽ đã đến lúc cô nên buông bỏ tình yêu này, dứt khoát cắt đứt tình cảm này để anh có thể đến với người mà anh thật sự muốn ở bên.
Có lẽ, với anh, cô chỉ là một chấp niệm khó buông bỏ, và là đối tượng để anh hoàn thành lời hứa với Hà Chấn Kiệt.
Sau khi ăn sáng, Khương Lệ Na ra ngoài sân, ngồi trên chiếc ghế mây và ngả đầu trên bàn, nhìn con kiến đang bò tới bò lui trước mặt mình. Cô cảm thấy bản thân mình thật đơn độc dù mang tiếng là kẻ đã có chồng.
Cùng lúc này, Hà Chấn Đông đang trên đường trở về nhà. Ban nãy, anh vừa phát hiện ra chiếc điện thoại của mình đã hết pin tự bao giờ, vừa cắm sạc lên thì thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ vợ mình. Thế nhưng, khi anh gọi lại thì cô không bắt máy.
Vốn anh đã định sẽ về nhà với cô nhưng lại ngủ quên đến tận sáng. Anh đoán cô tiếp tục giận anh rồi. Chuyện cũ chưa thể xoa dịu thì chuyện mới lại đến. Anh cảm thấy quá mệt mỏi.
Thấy cửa hàng hoa tươi trước mặt, anh liền ghé lại, mua một bó hoa hồng lớn. Phụ nữ luôn thích được tặng hoa và quà, anh hy vọng Khương Lệ Na cũng không ngoại lệ.
- Ôi, ai đây? Chủ tịch Hoa Vinh mua hoa tặng ai vậy?
Giọng nói quen thuộc của Hoàng Kha cất lên khiến Hà Chấn Đông lập tức quay đầu và nhận ra ông đang ôm một bó hoa hồng xanh khá lớn, có cắm bảng chúc mừng sinh nhật vợ yêu.
Dạo này cả hai đều bận tối mặt nên thậm chí chẳng gặp gỡ hay trò chuyện điện thoại cùng nhau. Hôm nay, công việc của họ hơi giảm một chút thì lại có duyên gặp nơi đây.
- À, tặng cho vợ em. – Hà Chấn Đông ái ngại đáp.
- Vợ? Này, cậu có phải bạn tôi không? Kết hôn từ bao giờ mà tôi không biết?
- Em đâu có làm đám cưới, chỉ đăng ký kết hôn thôi. Dù sao thì.. Chấn Kiệt mất chưa lâu.
- Cô gái nào may mắn vậy? – Hoàng Kha nháy mắt, lộ rõ vẻ tò mò.
- Khương Lệ Na.
Bầu không khí chững lại một chút rồi sau đó nhanh chóng trở về bình thường. Hoàng Kha vỗ vai Hà Chấn Đông, nói lời chúc mừng rồi mời anh sang quán cà phê gần đó trò chuyện một lúc.
Thật ra, lúc Hà Chấn Đông lao lên sân khấu cứu Khương Lệ Na khi chiếc đèn chùm rơi là ông đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ rồi. Nếu cô là em gái ruột của anh thì chẳng có gì lạ, đằng này là bạn gái của em trai.
Sau này, khi mấy tấm ảnh thời sinh viên của anh và cô gái đó bị phát tán thì ông biết ông đã đoán đúng. Có điều ông không ngờ anh vậy mà trở thành chồng cô rồi.
- Dạo này nhìn cậu bơ phờ quá, tại việc nhiều hả? Hay trả bài cho vợ nhiều quá? – Hoàng Kha nheo mắt nhìn người đối diện và hỏi.
- Công việc cũng tạm ổn rồi. À, tụi em vừa nộp hồ sơ đấu thầu sân bay xong. Khi có thông báo trúng, em sẽ gởi thêm quà cho anh.
- Quan trọng gì, tôi cũng có làm gì đâu, tiện tay kéo cậu sang làm quen với mấy lão ấy thôi. Thành bại đều do cách quan hệ của cậu.
Hà Chấn Đông cười xòa, nói rằng phải có trước thì mới có sau. Nếu hôm đó Hoàng Kha không giới thiệu các quan chức ấy cho anh, e rằng chuyến này liên danh hai tập đoàn Hoa Vinh và Trịnh Bối trượt thầu là cái chắc.