Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 238: Gió Lùa Vào Tim - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:32
Qua cuộc trò chuyện, nhận thấy công việc của Hoa Vinh rất suôn sẻ nhưng tâm trạng của Hà Chấn Đông cứ thấp thỏm không yên nên Hoàng Kha đánh liều hỏi có phải anh và vợ xảy ra xích mích không.
Và khi nghe Hà Chấn Đông tâm sự rằng bản thân cũng chẳng biết mình mắc phải lỗi gì mà cô vợ đột nhiên lạnh lùng, khó chịu ra mặt thì ông bày cho anh tuyệt chiêu vợ chồng đầu giường cãi nhau thì cuối giường hòa, bảo anh cứ lao vào cô mà dỗ dành.
- Thôi, cách đó không ổn đâu, em thử rồi, thử lần nữa chắc vợ chồng em tan hoang luôn quá.
Uống xong hai ly cà phê, hai người đàn ông tạm biệt nhau rồi ra về. Hà Chấn Đông giữ phép lịch sự, đứng chờ cho đến khi chiếc xe của Hoàng Kha lăn bánh thì mới bước dần về phía xe mình.
Thế nhưng, anh còn chưa kịp ngồi vào ghế lái thì gương mặt người phụ nữ vừa xuất hiện khiến cho anh hoàn toàn bất động.
Đã một thời gian dài, từ sau đám tang Hà Chấn Kiệt, anh không còn gặp lại cô. Thấy cô chật vật với túi táo bị rách, anh liền chạy đến, khom lưng nhặt giúp cô.
Anh cũng mừng cho cô vì đã có thể mở lòng đón nhận người đàn ông khác, không còn chìm đắm vào mối tình vô vọng với Hà Chấn Kiệt.
Có điều cô bụng mang dạ chửa, đi đứng khó khăn mà sao chồng cô không đi cùng cô vậy, đồng ý là đi gần nhưng cũng nguy hiểm lắm. Nếu như Khương Lệ Na có thai, anh có lên công ty cũng phải bế cô theo cùng.
- Chồng em đâu? Bầu bì mà sao xách nặng vậy? – Anh nhìn cái bụng to vượt mặt của cô, tỏ vẻ xót xa.
- Em.. mẹ đơn thân. – Liêu Bích Linh cười gượng, lí nhí đáp.
Câu trả lời của cô khiến Hà Chấn Đông c.h.ế.t lặng
- Em ở đâu, để anh mang đồ về giúp cho. – Anh vươn tay lấy hết mấy chiếc túi trên tay cô.
Liêu Bích Linh chỉ vào căn chung cư đối diện rồi chầm chậm bước đi. Hà Chấn Đông vội theo sát cô, đưa tay xin đường. Nếu anh đoán không lầm, có lẽ cô cũng sắp sinh rồi.
Khi cánh cửa căn hộ mở ra, Hà Chấn Đông liền cúi chào người phụ nữ trước mặt. Trông sắc diện của bà, anh đoán bà đã cai thành công, không còn vướng vào nghiện ngập, bài bạc, đề đóm nữa.
- Cô ấy bụng to vượt mặt mà đi một mình ra đường không an toàn chút nào. – Anh vừa nói vừa mang đồ vào trong, đặt hết lên bàn.
- Tại hôm qua tôi bị ngã, bong gân, không đi chợ được, nên là bảo con bé ra bách hóa gần đây mua đồ. – Mẹ Liêu Bích Linh cười, đỡ con gái ngồi xuống.
Vì tay Hà Chấn Đông có dính chút nước từ túi đựng cá nên anh xin phép vào nhà bếp rửa. Thấy bóng lưng anh đã khuất, mẹ Liêu Bích Linh liền quay sang con gái, hỏi cô đã nói cho anh biết anh là bác của hai đứa bé rồi hay sao.
- Không ạ, con tình cờ gặp anh ấy thôi. – Liêu Bích Linh lắc đầu, nhẹ nhàng xoa cái bụng nhô cao.
- Mẹ nghĩ con nên cho gia đình họ biết. Nhà họ neo người, nếu biết Chấn Kiệt có để lại hai giọt m.á.u trên đời, họ cũng được an ủi. Hơn nữa, hai đứa nhỏ này cũng cần có bác và ông bà nội để dựa dẫm và được bênh vực chứ.
Nói xong bà ngước nhìn lên để xem Hà Chấn Đông đi ra chưa và khi thấy anh đang đứng như bức tượng nhìn chằm chằm vào mình, bà nhận ra anh đã nghe tỏng cuộc trò chuyện của bà và con gái rồi.
- À, cậu.. - Mẹ Liêu Bích Linh lắp bắp.
- Anh không nghe nhầm đúng không Bích Linh? Hai đứa bé trong bụng em là con của em trai anh sao? – Giọng Hà Chấn Đông run run, mắt anh đỏ hoe, gần như sắp khóc.
Biết không thể nói dối và giấu giếm anh vì một khi anh đã nghi ngờ, anh sẽ có cách điều tra nên Liêu Bích Linh im lặng gật đầu.
Tiếp đó, cô nói mẹ mình tạm lánh mặt để cô có thể nói chuyện riêng với anh. Khoảnh khắc anh ngồi xuống bên cạnh, cô mới phát hiện ra anh đang đeo nhẫn cưới.
- Anh kết hôn rồi sao?
- Ừ, anh lấy Lệ Na. Nói chuyện của em đi, sao em lại có thai với Chấn Kiệt? Khoảng thời gian đó, nó và Lệ Na đang chuẩn bị đám cưới mà.
Giọt nước mắt vỡ tan trên khóe mi Liêu Bích Linh rồi rơi xuống. Cô cố gắng giữ bình tĩnh và kể cho anh nghe tất cả. Sau cái đêm hoang đường đó, cô không hề uống thuốc tránh thai vì cũng mong có được đứa con với người đàn ông cô yêu.
Cô không có ý định dùng nó trói buộc anh, chỉ muốn có đứa con để nuôi nấng và sẽ không kết hôn với bất kỳ ai. Cuối cùng, hai tháng sau, cô phát hiện mình đã mang thai.
- Bích Linh, hai đứa bé là con cháu nhà họ Hà, lẽ ra em nên cho anh biết chứ. – Giọng Hà Chấn Đông trở nên nghẹn ngào.
- Em xin lỗi, Chấn Kiệt không muốn ai biết. Anh ấy.. anh ấy gần như sắp khóc và dặn em rất nhiều. Anh ấy cảm thấy bản thân đã.. đã phản bội Lệ Na và đây là vết đen trong cuộc đời anh ấy. Anh ấy muốn giữ hình ảnh đẹp trong mắt người anh ấy yêu. – Liêu Bích Linh bật khóc nức nở.
Không biết làm gì để an ủi cô, Hà Chấn Đông chỉ có thể đặt tay lên vai cô, vỗ về. Hóa ra đêm đó, cả bốn người họ đều sai.
Hà Chấn Đông không nghĩ tới chuyện rượu có vấn đề, anh chỉ nghĩ bởi vì Khương Lệ Na và mình còn tình cảm với nhau, còn Liêu Bích Linh thì yêu say đắm Hà Chấn Kiệt nên dưới kích thích của chút men rượu, tất cả đều mất kiểm soát và làm theo bản năng, chẳng nghĩ gì nhiều.
Lần trước, khi anh uống nhầm thứ thuốc đó, Liêu Bích Linh không có tình cảm với anh nên dù anh lao vào cô như gã điên thì cô vẫn tìm cách thoát được.