Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 245: Giải Thích Những Hiểu Lầm - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:33
Vốn Hà Chấn Đông định chạy đến phòng trọ của Liên Hoa nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng, anh gọi cho Trần Triệu Thu, bảo hắn kêu thêm hai người nữa tới đó mang cô về đây cho anh hỏi tội.
Vợ anh mới hiến tủy xong, anh không yên tâm để cô ở nhà một mình, càng không yên tâm khi đưa cô đi theo mình.
- Lệ Na, ngồi xuống đây rồi anh từ từ giải thích cho em. Anh thề, giữa anh và Liên Hoa không phát sinh chuyện gì vi phạm đến đạo đức cả, trái tim anh càng không có chỗ cho cô ấy, nó dành hết cho em rồi.
Chứng kiến những việc làm quyết liệt từ anh, Khương Lệ Na đã có chút lòng tin nên ngoan ngoãn để anh dìu mình ngồi xuống.
Hà Chấn Đông lướt đến bức ảnh ở sân bay và xác nhận đó chính là đôi chân của anh và anh đã kéo vali giúp Liên Hoa bởi chân cô bị thương sau khi cứu anh thoát khỏi một tai nạn kinh hoàng.
- Anh không hề nói với em về vụ tai nạn. – Cô ấm ức lên tiếng.
- Anh sợ em lo lắng. Mấy ngày đó anh đau đến méo mặt, sức đâu mà ngoại tình chứ.
Tới bức ảnh bộ quần áo, anh khẳng định mình đã vứt vào sọt rác, còn làm sao Liên Hoa có được thì anh không biết, chỉ đoán rằng cô ấy nhặt lại khi thấy nhân viên của khách sạn mang rác đi đổ.
- Anh đoán vậy đó, để bắt được cô ta rồi anh tra hỏi sau. Còn đây là cái hôm anh có kể cho em đó, anh ghé tặng quà cho cô ấy rồi gặp mấy sếp lớn. – Anh kéo tới tấm ảnh chiếc cài áo và nói.
Và bức ảnh gần nhất chính là đôi chân có đắp cái áo khoác của anh cùng gương mặt cô gái với bàn tay của anh trên chiếc giường phủ ga trắng trông không khác gì giường ở khách sạn.
Hà Chấn Đông lắc đầu, thở dài rồi nói cho Khương Lệ Na biết hôm đó vốn dĩ anh không có lịch tăng ca khuya như vậy nhưng bên chấm thầu đột nhiên gọi cho anh, thông báo hồ sơ của liên danh tập đoàn Hoa Vinh và Trịnh Bối có sai sót, đồng thời giá thầu mà liên danh hai tập đoàn bỏ cao hơn hai đơn vị khác nên là anh và các lãnh đạo cùng trợ lý của hai bên phải cùng nhau sửa cho kịp nộp lại và địa điểm chính là căn phòng trong khách sạn Gold của anh.
- Lúc đó tối rồi, bọn anh không liên lạc được với nhóm làm hồ sơ thầu nên các lãnh đạo phải làm thôi. Lúc xong thì cũng tầm hai, ba giờ sáng gì đó, anh định chợp mắt một chút rồi chạy về với em nhưng ngủ quên mất, đến sáng, anh dậy thì thấy tướng ngủ của Liên Hoa hơi hớ hênh nên mới lấy áo che cho cô ấy rồi đi uống cà phê sáng cùng Trịnh Việt Cường. Tối đó anh trai em cũng là một trong số người ngủ trong phòng anh, em có thể hỏi.
Anh đưa tay chỉ vào bức ảnh liền kề và nói đây có lẽ là bức ảnh được chụp trong bệnh viện hôm anh lên cơn sốt và bất tỉnh, đó là lần duy nhất anh ở riêng trong một căn phòng với Liên Hoa.
- Vốn dĩ anh vì biết ơn chuyện cô ấy hai lần cứu anh nên mới tặng quà sinh nhật và đối tốt với cô ấy. Thế nhưng anh không ngờ cô ấy lại dùng những hình ảnh này làm tổn thương em. Anh xin lỗi, Lệ Na.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên ngân lên. Thấy người gọi là Trần Triệu Thu, Hà Chấn Đông liền bắt máy và được hắn cho biết Liên Hoa đã biến mất khỏi khu nhà trọ rồi, quần áo cô mang đi không hết và các vật dụng vẫn còn, có vẻ đi rất gấp, kiểu như bỏ của chạy lấy người.
Hà Chấn Đông cau mày, lộ rõ vẻ bực bội, không có cô đối chứng, anh e là vợ mình không tin. Thế nhưng khi anh vừa quay sang, vợ anh đã nhào vào lòng anh và bật khóc nức nở.
Cô hối hận vì đã không tin anh và hỏi ngay ngay từ đầu. Nếu cô hỏi anh thì tình cảm giữa cả hai đã không xuất hiện thêm nhiều vết nứt như vậy, cô thậm chí còn đòi bỏ anh trong khi anh chẳng làm gì nên lỗi.
Cô hối hận rồi, cô yêu anh và cần anh. Liêu Bích Linh có thai trước khi anh và cô đăng ký kết hôn, đó là chuyện của quá khứ, anh có quyền lui tới chăm sóc hai bé con, cô sẽ làm ngơ và sẽ sinh ra những em bé của cô và anh.
- Khi nào Trịnh Việt Cường xuất viện? – Hà Chấn Đông vỗ về lên lưng cô, dịu dàng hỏi.
- Cuối tuần. – Khương Lệ Na đáp.
- Vậy em nghỉ ngơi thêm vài ngày cho khỏe rồi cùng anh đi thăm anh ấy nhé. Tự nhiên lòi ra một ông anh vợ và cả gia đình nhà vợ khiến anh hơi rén. Có phải em đã đem chuyện anh ngoại tình kể với họ rồi không?
- Không có. – Cô lau nước mắt vào áo anh, lắc đầu.
Suốt một ngày từ sáng đến chiều, Hà Chấn Đông không rời Khương Lệ Na. Khi anh nấu ăn, anh bế cô từ trên lầu xuống sô pha phòng khách, bảo cô nằm đó để anh tiện kiểm tra xem có hành sốt hay có triệu chứng nào khác thường không.
Ăn uống xong lại bế cô ra sân cho cô hóng gió chút rồi mới đưa cô về giường. Anh muốn mắng cô ngốc nhưng lại chẳng nỡ, nếu như cô thẳng thắn hỏi anh, cả hai đã không dày vò nhau suốt mấy tháng trời như vậy.
Gối đầu trên cánh tay anh, ngước mắt nhìn gương mặt đẹp trai của anh gần trong gang tấc, ngửi mùi hương bạc hà nam tính từ anh khiến cô cảm thấy tim mình đong đầy hạnh phúc. Cô lấy tay sờ môi anh rồi rướn người, hôn lên một cái.
- Còn đau không? – Hà Chấn Đông chạm tay vào lưng cô, xoa nhẹ chỗ bị kim đ.â.m và hỏi.
- Đau. – Cô nhõng nhẽo, mếu máo trả lời.
- Để anh xoa một chút là hết đau thôi, ngoan, không được khóc.