Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 246: Giải Thích Những Hiểu Lầm - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:33
Những ngày sau đó, Hà Chấn Đông điều hành công việc từ xa, không đến tập đoàn. Cho đến khi hết thời hạn theo dõi mà bác sĩ căn dặn, anh sẽ không rời vợ mình nửa bước.
Anh cũng gọi điện cho mẹ mình, kể cho bà nghe chuyện vừa xảy ra và xin bà cho anh hai người giúp việc đến đây để chăm sóc vợ anh. Tất nhiên, bà đồng ý.
Sự xuất hiện của cặp song sinh long phượng đã xóa tan sự ghét bỏ bà dành cho cô, còn dặn anh khi nào cô khỏe hẳn thì sắp xếp đưa cô về gặp bà.
- Ai mà ngờ con bé Liên Hoa đó lại bệnh hoạn thế chứ? Suýt chút nữa thì mất vợ rồi. – Hoàng Thi Vịnh thở dài qua điện thoại.
- Vâng, con cũng không có ngờ, bởi vậy con mới xin người từ mẹ, mẹ chọn ai mà độc thân ấy, hoặc chỉ có con trai ấy. – Hà Chấn Đông gợi ý.
- Ừ, mẹ biết rồi.
Kết thúc cuộc gọi, anh vui vẻ tắt máy tính, xuống nấu bữa trưa cho hai vợ chồng. Khương Lệ Na đã sơ chế thức ăn, phần nấu là việc của anh.
Cô bám vào lưng anh như cái mai rùa, trò chuyện cùng anh. Anh đi qua phải thì cô qua phải, anh đi qua trái thì cô đi qua trái.
Anh không cảm thấy phiền, ngược lại thấy vui. Anh thích cô dính người như vậy, thích được cô làm phiền như vậy vì như vậy thật đáng yêu.
- Chiều nay mình đi thăm anh trai em nhé. Qua tuần thì anh đưa em về thăm ba mẹ anh. – Hà Chấn Đông vừa khuấy nồi súp vừa nói.
- Vâng. Anh à, có phải mẹ nghe em định ly hôn với anh nên mới hết giận em không?
- Không đâu, có lẽ mẹ nhận ra em mới xứng làm con dâu mẹ, không phải là mấy cô gái tâm cơ như Liên Hoa, lại còn ngu ngốc nữa.
Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi, Hà Chấn Đông đưa Khương Lệ Na đến bệnh viện. Anh không ngờ mấy ngày Liêu Bích Linh nằm ở đây thì vợ anh cũng đang ở đây, vậy mà, anh không nhìn thấy cô.
Lúc cả hai bước vào phòng bệnh, Trịnh Việt Hùng cũng đứng lên, cùng Hà Chấn Đông bắt tay chào hỏi rồi nhường không gian cho họ nói chuyện. Ông cảm thấy vô cùng tự hào vì chủ tịch Hoa Vinh lại là con rể của mình, con gái ông thật biết chọn chồng.
- Mau chóng khỏe lại rồi quay lại nhé, giữa tuần sau là khởi công xây dựng sân bay rồi, anh và em đều phải có mặt. – Hà Chấn Đông đỡ Khương Lệ Na ngồi xuống ghế và nói.
- Ừ, chắc chắn rồi. – Trịnh Việt Cường gật đầu.
Cả ba trò chuyện một lúc thì hắn bảo Khương Lệ Na xuống căn tin mua cho mình vài bịch sữa tiệt trùng. Cô mỉm cười rồi ngoan ngoãn rời đi, không quên dặn hắn đừng thị uy với chồng mình.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Trịnh Việt Cường trầm mặc hồi lâu rồi lên tiếng nói lời xin lỗi Hà Chấn Đông. Hắn cho anh biết chuyện năm xưa anh bị oan có ít nhiều liên quan đến hắn.
Năm đó, tuổi hắn vẫn còn trẻ, có giao du với một nhóm thanh niên không đàng hoàng bên ngoài, chủ yếu là để nhờ họ thay mình làm một số chuyện không tiện nhúng tay vào.
- Có lần tôi say rượu, tâm sự với họ chuyện tình cảm của mình, không ngờ họ vậy mà dám đi bắt Lệ Na để đem đến cho tôi. Kết quả là đụng phải cậu, hai bên đôi co rồi…
- Tuy em không cố ý nhưng bao năm qua vẫn bị ám ánh, trong lúc xô đẩy hỗn độn, người đó đột nhiên mất đà lao ra đường và bị xe va phải. Nơi đó không có camera và bọn họ nói em cố tình g.i.ế.c người. Sau này ba mẹ ruột vào cuộc, lôi hết bọn họ ra rồi cảnh sát lấy lời khai lại, em mới được minh oan. Nhưng chẳng ai nhắc đến anh cả. Suy cho cùng, anh cũng không liên quan, đừng nghĩ nhiều nữa.
Dẫu biết mình không liên quan trực tiếp nhưng cảm giác tội lỗi vẫn đeo bám Trịnh Việt Cường suốt bao năm qua, vì chuyện đó mà mối tình giữa Hà Chấn Đông và Khương Lệ Na phải gián đoạn rồi tiếp tục trải qua nhiều đau thương, nước mắt.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn cho anh biết năm đó Khương Lệ Na đột ngột xuất ngoại là để đổi lại một điều kiện từ ba cô, đó là cứu anh ra ngoài. Thế nhưng, Khương Đức Sương đã không làm gì cả.
- Có thể ông ấy muốn nhưng chưa kịp làm gì thì ba mẹ em xuất hiện rồi. Ba nuôi em đã chủ động liên lạc đến tập đoàn Hoa Vinh. Ông ấy đưa chiếc vòng ra và họ nhanh chóng đến nhận em.
Thật lòng mà nói, Hà Chấn Đông không giận người đàn ông khắc khổ đã nuôi nấng mình. Vợ ông đang mang thai ở tháng thứ chín thì bị tai nạn qua đời trong một lần theo ông lên thành phố mua đồ cho em bé.
Khi nhìn thấy đứa bé trai đi lạc, ông đã bế về quê nuôi, giấu đi chiếc vòng tay và im lặng suốt mấy mươi năm dù biết rõ chủ tịch và phu nhân của tập đoàn Hoa Vinh đang tìm người.
Cũng từ đó, ông bỏ nghề buôn trái cây lên thành phố, chỉ ở quê đi làm thuê làm mướn để nuôi anh. Khi anh được ba mẹ ruột đón về không lâu, ba nuôi anh phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối.
Tuy được các bác sĩ ở bệnh viện tốt nhất thành phố tận tình cứu chữa nhưng ông đã qua đời, nguyện vọng là được đưa về quê an táng cạnh vợ con.
- Thôi, quên quá khứ đi, chúng ta nên tiến về tương lai chứ. – Hà Chấn Đông lên tiếng sau hồi lâu hồi tưởng quá khứ.
- Ừ, hai đứa cũng mau sinh em bé đi, kết hôn cũng mấy tháng rồi. – Trịnh Việt Cường nháy mắt tinh nghịch.
- Con cái là lộc trời cho. Hơn nữa, may là cô ấy không có thai, nếu có thì ai hiến tủy cho anh hả?
Lúc này, Khương Lệ Na đã trở lại với mấy bịch sữa tiệt trùng trên tay. Cô không nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của họ, cô chỉ nghe được vài câu cuối và tiếng họ cười vui vẻ mà thôi.