Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 249: Ánh Sáng Sau Bóng Tối - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:33
Lúc hai vợ chồng đến đồn cảnh sát, lời khai của Phùng Nam đã được lấy xong và cấp trên cũng đang soạn lệnh bắt tạm giam Trịnh Tú Trân. Từ lời khai của Phùng Nam, họ phát hiện ra hắn cùng Trịnh Tú Trân không chỉ bắt tay làm chuyện ác một lần.
Đèn chùm rơi, thuốc k.í.c.h d.ụ.c được bỏ vào rượu trong buổi tiệc tất niên, và đoạn video được gởi cho Hà Chấn Kiệt vào thời điểm trước khi vụ tai nạn xảy ra.
Sau khi cho lời khai và ký vào biên bản, Khương Lệ Na loạng choạng rời khỏi đồn cảnh sát, mỗi khi Hà Chấn Đông chạm tay vào toan đỡ cô, cô liền gạt ra.
Tất cả mọi người, bao gồm cả cô đều có thể đoán được nguyên nhân khiến một người vô cùng cẩn thận trong lúc tham gia giao thông như Hà Chấn Kiệt đột nhiên lạc tay lái, lao vào giải phân cách.
- Lệ Na, em đừng ghét bỏ anh, chúng ta không ai muốn điều đó cả. – Hà Chấn Đông ôm lấy cô từ phía sau, đau đớn lên tiếng.
- Anh cũng nghĩ như em mà đúng không? Chúng ta, em và anh, chính chúng ta là nguyên nhân khiến Chấn Kiệt mất mạng. – Cô nói trong nước mắt và cố sức thoát khỏi vòng tay anh.
Cô làm sao có thể tiếp tục ở cạnh Hà Chấn Đông và sống cùng anh như vợ chồng? Mỗi khi cả hai ân ái, cô sẽ nhớ lại chuyện này, lương tâm cô sẽ nói với cô rằng, chính sự phản bội của cô đã khiến một người hoàn hảo như Hà Chấn Kiệt rời khỏi thế gian trong đau đớn, tuyệt vọng khốn cùng.
- Chấn Đông, chúng ta ly hôn đi. – Khương Lệ Na xoay người, đối diện với anh, nói rõ ràng từng chữ.
- Không, làm ơn, anh xin em… anh xin em, Lệ Na… anh sẽ c.h.ế.t nếu không có em. – Anh đặt tay lên hai vai cô, lắc đầu liên tục.
- Chấn Đông, em biết cả rồi. Em sẽ buông tay anh. Anh nên quay về bên cạnh Bích Linh và hai đứa trẻ, chúng là con anh và chúng cần… chúng cần có một gia đình hoàn chỉnh. Hãy để sai lầm đêm đó kết thúc tại đây đi. – Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Không, Lệ Na, cả bốn chúng ta đều sai, đêm đó, cả bốn chúng ta đều sai, hai đứa trẻ là… là con của…
Chưa nói dứt câu thì cơn đau quằn quại nơi bụng khiến mặt anh tái mét, hơi thở trở nên yếu ớt, toàn thân vô lực và rồi anh dần mất đi ý thức, ngã vào vòng tay người phụ nữ anh yêu.
- Chấn Đông… Chấn Đông, anh bị sao vậy?
Khương Lệ Na hốt hoảng đỡ lấy anh nhưng anh quá nặng khiến cả hai ngã sóng soài trên lề đường. Cô hoảng loạn gào khóc, gọi người đến giúp đỡ.
Cũng may họ đang đứng trước đồn cảnh sát và các nhân viên cảnh sát nhanh chóng xuất hiện, đưa họ vào bệnh viện thành phố gần đó.
Suốt quãng đường đi, Khương Lệ Na khóc như mưa, cô hối hận và tự trách mình vì đã nói ra lời làm anh tổn thương đến mức ngất đi, nếu anh có mệnh hệ nào, cô không sống nổi nữa.
Chiếc băng ca trắng nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu và Khương Lệ Na đành dừng lại sau cánh cửa. Cô lảo đảo khuỵu xuống sàn, miệng lẩm bẩm cầu nguyện cho anh được bình an.
Âm thanh của cuộc gọi đến từ điện thoại của Hà Chấn Đông khiến cô giật mình, vội vàng ấn nút nghe, đầu bên kia là giọng mẹ anh, bà hỏi anh ngày mai có đưa cô về thăm nhà không.
- Mẹ ơi, mẹ đến bệnh viện thành phố với con đi. Anh Chấn Đông đột nhiên bị ngất rồi, đang trong phòng cấp cứu. – Khương Lệ Na khóc òa.
- Con bình tĩnh đi, mẹ và ba tới ngay, bình tĩnh đi.
Có cô gái đi ngang phòng cấp cứu, thấy Khương Lệ Na khóc lóc, run rẩy thì liền dừng lại đỡ cô lên ghế ngồi và an ủi. Chờ khi cô bình tĩnh lại, cô gái mới rời đi.
Một phút trôi qua đối với Khương Lệ Na mà nói dài như một ngày, mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chờ bác sĩ gọi mình. Giây phút nghe bác sĩ thông báo chồng cô vì bị xuất huyết bao tử và chịu kích động mạnh dẫn đến bất tỉnh, không nguy hiểm tính mạng thì cô mới hết run.
Sau khi hoàn thành kiểm tra, Hà Chấn Đông nhanh chóng được chuyển về phòng bệnh để theo dõi thêm vài ngày. Thấy gương mặt đẫm lệ của vợ, anh muốn nói lời an ủi nhưng mệt quá, chẳng mở miệng được, chỉ đành bất lực nhìn cô khóc và rồi anh lại lần nữa thiếp đi vì tác dụng của thuốc.
Hai mươi phút sau, Hà Chấn Quốc và Hoàng Thi Vịnh cũng đã đến. Nghe Khương Lệ Na thông báo tình trạng của con trai, bà bảo cô hãy yên tâm vì trước đây Hà Chấn Đông cũng đôi lần nhập viện vì căn bệnh này.
- Trên đường đến đây, mẹ có gọi cho Triệu Thu thì mới biết chuyện. Xảy ra chuyện lớn vậy mà không đứa nào nói cho ba mẹ biết. – Hoàng Thi Vịnh thở dài, nhẹ nhàng trách móc.
- Lúc đó con chẳng nghĩ được gì, còn chồng con chắc sợ ba mẹ lo. – Khương Lệ Na bào chữa.
Mãi đến chiều tối, Hà Chấn Đông mới tỉnh, trước mặt anh là gương mặt của ba người anh yêu thương. Anh nở nụ cười mãn nguyện khi chứng kiến mẹ và vợ mình đã có thể thân thiết với nhau. Giấc mơ của anh cuối cùng đã thành hiện thực.
- Thôi, ba mẹ về đây. Lát nữa, có người đem đồ ăn tối cho hai con, đừng có mua đồ ăn bên ngoài. Mẹ biết vợ con không chịu về rồi nên cứ cho nó ở đây với con.
Sau khi dặn dò, Hoàng Thi Vịnh cùng chồng rời đi nhưng bà không có ý định về nhà ngay mà ghé thăm hai cháu nội cùng Liêu Bích Linh. Chỉ có vợ chồng là chăm sóc nhau chu đáo nhất nên bà yên tâm giao con trai mình cho Khương Lệ Na.
Khi cánh cửa đóng lại, Hà Chấn Đông từ từ ngồi dậy, tựa vào đầu giường và vẫy tay với vợ. Khương Lệ Na mau mắn lao đến, sà vào lòng anh, ôm anh thật chặt.