Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 28: Tình Trong Phút Giây - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:16
Mãi cho đến tối, Hà Chấn Đông vẫn chưa muốn về nhà mà chui tọt vào quán rượu, ngồi nhâm nhi men đắng một mình.
Chai rượu mà anh đang uống là do công ty Kim Thế sản xuất, loại rượu bình dân, không hề đắt tiền, mọi khi uống xong còn nghe ngọt nơi cổ nhưng giờ thì đắng chát.
Đang lúc anh toan đứng lên thì bỗng thấy cách mình một khoảng có một vụ xô xát. Trong ánh sáng chớp nháy, anh nhận ra dáng người khá quen thuộc. Tiến lại gần hơn một chút, anh ngạc nhiên khi phát hiện cô gái ấy chính là trợ lý thân cận của em trai mình, Liêu Bích Linh.
- Dừng tay lại. – Anh bước vào đám đông, đứng chắn trước mặt cô gái trẻ và người phụ nữ đứng tuổi đang run rẩy dưới sàn.
- Mày.. à.. anh là.. là tổng giám đốc Hà đúng không? – Tên quản lý quán rượu vừa mới cao giọng liền hạ xuống ngay bởi nhận ra chàng doanh nhân bạc tỷ.
- Phải. Có chuyện gì vậy? Sao cả đám đàn ông lại đi hành hung hai người phụ nữ vậy?
Tên quản lý trỏ vào người phụ nữ tóc tai rối tung rối nùi rồi cho Hà Chấn Đông biết rằng bà ta đã vay tiền của sếp hắn nhưng đến hạn lại không thanh toán, cứ thế kéo dài, lãi chồng lãi.
Sếp hắn có lòng thương người, cho bà ta đến đây tiếp rượu khách để trừ nợ, ấy thế mà bà ta lại chẳng biết điều, đập luôn chai rượu vào đầu khách, hại sếp hắn phải mang khách đi nhập viện.
- Bây giờ sếp em không muốn tạo cơ hội cho con mụ điên này nữa, thứ ăn cháo đá bát này đáng bị như vậy. Anh ấy lệnh cho em ngay trong đêm nay phải bắt bà ta trả hết tiền.
Hà Chấn Đông quay đầu nhìn lại. Gương mặt đến bảy phần giống nhau của Liêu Bích Linh và người phụ nữ đủ cho anh biết mối quan hệ của họ. Sau khi đỡ hai người họ đứng lên, anh yêu cầu được nói chuyện riêng với quản lý.
Hóa ra, anh đoán đúng, người phụ nữ đó là mẹ của Liêu Bích Linh, bà ta nghiện trò đen đỏ cá cược và nghiện cả rượu, nợ nần chủ quán rượu, cũng là một kẻ cho vay nặng lãi không dưới mười lần và đều được con gái chạy tiền chi trả.
Lần này, con gái bà đã bất lực trước số nợ quá ư khổng lồ, sau khi nhận được điện thoại của bà, cô chỉ còn cách chạy đến, quỳ gối van xin họ tha cho mẹ cô để cô từ từ nghĩ cách.
- Tôi sẽ trả nợ thay cho bà ấy và hãy nói với sếp cậu rằng đừng bao giờ cho bà ta vay tiền nữa. – Hà Chấn Đông vùi điếu thuốc vào gạc tàn và nói.
- Vâng, từ giờ mụ ta mà mò tới là em tống cổ đi ngay. Tại em không biết cô Bích Linh là trợ lý của anh Chấn Kiệt, cho nên ban nãy có mạnh tay..
- Bỏ đi, nhắn số tài khoản qua. Ra gọi Bích Linh vào đây. Bắt taxi cho mẹ cô ấy về.
Anh vứt chiếc card visit lên bàn rồi xua tay ra hiệu. Anh biết cái danh trợ lý phó tổng giám đốc Hoa Vinh sẽ khiến cho những kẻ này tin tưởng và cho Liêu Bích Linh thêm thời gian nhưng cô đã giấu đi.
Có lẽ, cô không muốn ảnh hưởng đến Hà Chấn Kiệt và tập đoàn. Một nhân sự cấp cao, kề cận lãnh đạo mà lại dính dáng đến bọn cho vay nặng lãi thì còn ra thể thống gì nữa chứ.
- Tổng giám đốc. – Liêu Bích Linh cúi đầu, lí nhí nói ngay khi vừa giáp mặt anh.
Nhìn bộ dạng của cô lúc này khác xa lúc ở công ty, chẳng còn nét kiêu sa, sang chảnh. Anh thật không ngờ cô lại có một người mẹ như vậy. Thảo nào, với mức lương đó mà cô lại chọn mua một chiếc xe ô tô cũ trong khi các nhân viên cấp thấp hơn cô đều mua xe mới từ showroom ra.
- Tôi sẽ thanh toán phần nợ của mẹ cô.
- Vâng, tôi có nghe quản lý quán rượu nói. – Cô đáp, đầu vẫn cúi gầm.
- Liêu Bích Linh, chúng ta ngoài quan hệ sếp và nhân viên ra, không thân đến mức tôi sẽ thay mẹ cô trả món nợ này. Tôi có điều kiện.
Nghe đến đây, cô liền ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông đối diện. Đôi mắt anh m.ô.n.g lung, thoảng buồn và dường như có cả sự giận dữ.
Cô biết anh đã uống rượu, tuy không nhiều lắm nhưng bộ dạng của anh bây giờ khiến cô khá sợ hãi. Cô chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm này của anh.
- Vâng, anh cứ nói.
- Đơn giản lắm, tôi muốn cô làm bạn gái của tôi.
Toàn thân Liêu Bích Linh run rẩy, sống lưng cô lạnh toát. Anh vừa nói cái gì vậy? Cho dù có trí tưởng tượng phong phú đến đâu thì cô cũng chưa từng tưởng tượng ra anh là người như vậy. Sao anh có thể dùng tiền để buộc cô đồng ý điều kiện này chứ? Không được đâu. Người cô yêu là Hà Chấn Kiệt, làm sao cô có thể trở thành bạn gái của anh trai anh được.
- Tổng giám đốc..
- Một cuộc sống bình yên và một người mẹ đúng nghĩa, không còn sa lầy trong những trò đỏ đen, nghiện ngập.
- Tôi..
Anh đưa tay ra hiệu cho cô giữ im lặng rồi chậm rãi rời khỏi ghế sô pha, tiến đến bên cạnh cô, khẽ cúi đầu và thì thầm vào tai cô.
Khoảng không gian trong căn phòng như chùng xuống, hai bàn tay Liêu Bích Linh nắm chặt, nổi cả gân xanh. Có lẽ cô không còn sự lựa chọn nào khác hơn, những gì anh hứa cho cô là những gì cô hằng ao ước.
Cuộc đời cô gần như bị hủy hoại bởi chính người mẹ đã sinh ra mình. Nếu không phải vì mơ ước sẽ có một tương lai tốt hơn bên cạnh Hà Chấn Kiệt thì cô đã buông xuôi và gục ngã vì quá mỏi mệt rồi.
- Vâng, tôi đồng ý. – Cô gật đầu trong sự bất lực.
- Tốt lắm, hãy thay đổi cách xưng hô từ bây giờ đi. Nào, anh đưa em về.
Vì thấy cô vẫn còn run rẩy nên Hà Chấn Đông chủ động nắm lấy tay cô và đưa cô rời khỏi căn phòng.
Đi bên cạnh anh, Liêu Bích Linh chỉ còn biết than trách trong lòng. Đồng ý với Hà Chấn Đông là đồng nghĩa với việc cô không còn cơ hội chạm tay vào Hà Chấn Kiệt nữa.