Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 27: Tình Trong Phút Giây - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:16
Đêm qua, ngủ chung cùng Hà Chấn Đông trong lều, tuy Khương Lệ Na rất vui nhưng cũng lo lắng, sợ bị người khác phát hiện, còn bây giờ thì ổn rồi, nơi đây chỉ có anh và cô quen biết nhau, xung quanh chỉ toàn người xa lạ.
- Ngủ đi, đừng nghịch nữa. – Anh nắm lấy bàn tay đang sờ soạng trên mặt mình, âu yếm nói.
- Không thích.
Khương Lệ Na lắc đầu rồi lại tiếp tục ve vuốt sống mũi rồi bờ môi anh. Từng đường nét trên gương mặt điển trai này đã thay đổi theo thời gian, mạnh mẽ hơn, nam tính và trưởng thành hơn chàng sinh viên năm nào.
- Em có gọi điện cho ba em chưa?
- Em gọi mấy cuộc mà ông ấy không bắt máy nên em nhắn tin rồi. Chắc lại đi gặp bạn bè, đối tác.
Cô thôi không nghịch ngợm gương mặt anh nữa mà vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, rúc đầu vào lòng anh tìm kiếm hơi ấm để dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Cái motel này có vách cũng như không có vậy, gió vẫn lùa qua các khe hở nhỏ, đem cái lạnh giá bên ngoài rót vào bên trong.
Hơi ấm từ họ lan sang nhau, đưa nhau chìm vào giấc mộng đẹp. Hà Chấn Đông dự định ngay khi quay về thành phố, anh sẽ nói chuyện với ba mẹ mình rồi nhanh chóng đón nàng về dinh.
Anh đã đi qua gần nửa đời người và cách biệt cô suốt năm năm, anh không muốn bỏ lỡ thời gian quý giá bên cô nữa. Anh muốn cùng cô sống dưới một mái nhà, cùng ăn, cùng ngủ, cùng vun vén cho tổ ấm của họ.
Nửa đêm, Hà Chấn Đông giật mình thức giấc và hoảng hốt khi nhận ra bên cạnh mình trống trơn, chỉ còn lại chút hơi ấm. Anh vội vàng tung chăn, bước xuống giường, toan mở cửa ra ngoài tìm cô.
Thế nhưng, khi bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa, anh gần như bất động khi nghe tiếng cô vang lên rất khẽ ngoài hiên.
- Dạ, con cũng không ngờ anh ấy mềm lòng nhanh như vậy. Ba yên tâm nha ba, mọi chuyện sẽ ổn thôi, Kim Thế sẽ được cứu..
Toàn thân Hà Chấn Đông run rẩy, không có từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc của anh lúc này, là hận ghét, là ngạc nhiên, là tuyệt vọng, phẫn uất.
Hóa ra, cô tiếp cận anh là vì lý do này ư? Hóa ra những lời yêu thương nhung nhớ cô dành cho anh chỉ là giả dối. Cô nào có yêu thương gì anh.
Khương Lệ Na ngây thơ ngày xưa của anh đã không còn nữa rồi, cô gái ngoài kia thật xa lạ. Phải rồi, nếu cô yêu anh thật lòng và chuyện bỏ anh lại mà đi chỉ là vì nông nỗi của tuổi trẻ thì lẽ ra khi vừa nghe tin anh nhận lại được gia đình giàu có, cô phải quay về hoặc tìm cách liên lạc với anh ngay chứ. Nếu không phải vì Kim Thế xảy ra chuyện thì cô sẽ không mặt dày tìm đến anh đúng không?
Anh không còn muốn nghe thêm bất kỳ lời đau lòng nào nữa. Đôi chân gần như ngã quỵ nhưng vẫn cố lê lết trở về giường. Trái tim anh đau buốt khi nhận ra bản thân đã chẳng là gì trong mắt cô, chỉ như một quân cờ.
Qua hết năm phút, Khương Lệ Na cũng kết thúc cuộc gọi với ba mình và rón rén mở cửa vào phòng. Hôm nay, ba cô lại đi gặp nhà đầu tư nào đó, cũng uống rượu, đến tận khuya mới về và khi thấy mấy cuộc gọi nhỡ của cô thì liền gọi lại, không biết rằng cô có gởi tin nhắn.
Khi cảm nhận được cơ thể người con gái áp sát vào mình và cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy mình, Hà Chấn Đông muốn đẩy cô ra ngay lập tức và quát thẳng vào gương mặt giả tạo của cô nhưng cuối cùng, anh đã không làm vậy.
Đêm buồn vô tận trôi qua một cách chậm chạp và nặng nề. Và khi ánh mặt trời ló dạng, chiếu những tia nắng vàng xuyên qua khe hở, nhảy nhót trên gương mặt của Khương Lệ Na thì cô mới giật mình tỉnh giấc.
- Chấn Đông, Chấn Đông. – Cô hốt hoảng nhảy khỏi giường và gọi tên anh.
Nhận ra chiếc ba lô chứa quần áo của anh đã không còn, cô vội vàng mở cửa lao ra ngoài và đập vào mắt cô là bóng lưng của một người đàn ông, lịch lãm trong bộ vest tối màu nhưng cô biết đó không phải là anh.
Nghe tiếng bước chân vang lên, người đàn ông lập tức quay đầu và cúi chào, rất lễ phép.
- Chào cô, tổng giám đốc có việc nên phải về thành phố trước. Anh ấy bảo tôi đưa cô về nhà.
- À, vâng, anh đợi tôi một chút.
Tuy nụ cười nở trên môi nhưng gương mặt Khương Lệ Na vẫn thoảng nét buồn rầu, hụt hẫng. Rốt cuộc Hà Chấn Đông có việc gì quan trọng và ngay cả lời tạm biệt cũng không thể nói với cô, anh có thể kêu cô dậy và đưa cô đi chung kia mà, đã là người yêu còn sợ làm phiền nhau sao? Hơn nữa, cô còn là trợ lý tạm thời của anh. Và thậm chí bây giờ, khi trời đã sáng, anh cũng không gọi điện.
Suốt quãng đường về, Khương Lệ Na chìm trong miên man suy nghĩ, thế nhưng, cô chẳng dám nhắn tin hay gọi điện thoại cho anh. Cô sợ anh đang bận, cô sợ bản thân làm phiền anh.
Cô nhận ra, hóa ra cô cũng sợ làm phiền anh, giữa hai người vẫn có một khoảng cách mà những người không mấy thân thiết nên có.
Cô không hề biết rằng, vào lúc này, Hà Chấn Đông đang lái xe lòng vòng trong thành phố, lang thang đến những nơi cả hai từng hẹn hò. Anh cảm thấy bản thân vô cùng thảm hại.
Cho dẫu anh đang ở một vị trí cao trọng mà bao người mơ ước thì vẫn chỉ là một kẻ có giá trị để lợi dụng trong mắt người con gái đáng ghét ấy mà thôi.