Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 37: Người Thừa Kế Thứ Hai - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:17
Sau khi truyền gần hết chai dịch truyền, Khương Lệ Na mới dần tỉnh lại. Khoảnh khắc mở mắt và trông thấy vẻ mặt mừng rỡ của Hà Chấn Kiệt, cô cứ ngỡ là mình đang mơ. Thế nhưng, bàn tay to, ấm áp của anh đã giúp cô nhận ra đây là hiện thực.
- Phó tổng.. à, anh Chấn Kiệt. – Khương Lệ Na vội chuyển sang gọi tên anh vì thấy đôi chân mày anh khẽ nhíu lại khi cô vừa nói được mấy chữ đầu.
- Ừ, tỉnh là tốt rồi. Ăn chút cháo nhé.
Vừa nói, anh vừa đỡ cô ngồi dậy, với tay lấy hộp cháo hãy còn ấm, mở ra và cẩn thận đút cho cô ăn. Tay phải của cô đang truyền dịch, không tiện cầm thìa nên đành ngoan ngoãn há miệng, để anh phục vụ mình như một đứa trẻ con.
Cảm giác lạnh lẽo, cô quạnh, tủi thân trong lòng cũng nhờ sự ân cần từ người đàn ông này mà vơi đi nhiều. Khi hộp cháo cạn thì giọt lệ mà cô cố kiếm nén cũng vỡ tan.
- Đừng khóc, anh sẽ rất đau lòng.
Hà Chấn Kiệt chạm nhẹ vào gò má người đối diện, lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống. Hành động cùng lời nói của anh khiến Khương Lệ Na gần như đông cứng.
Anh vừa nói anh đau lòng vì cô sao? Anh thậm chí không còn xưng hô khách sáo với cô nữa.
Những lời cảnh cáo của Hà Chấn Đông bỗng vang lên trong đầu cô khiến cô vô thức lùi về phía sau, áp sát đầu giường. Rốt cuộc Hà Chấn Kiệt đang nghĩ gì vậy? Anh biết quá khứ của cô và anh trai anh rồi kia mà. Cho dẫu không ghét bỏ thì cũng không thể đau lòng vì cô được.
- Uống nước. – Anh đưa ly nước tận miệng cô và dịu dàng cất tiếng.
Khương Lệ Na vội giơ tay trái lên, cầm lấy rồi uống vội vàng, sau đó trả ly lại cho anh. Cô chưa từng có ý định dụ dỗ Hà Chấn Kiệt, cô thề với lương tâm mình là như vậy. Người cô yêu là Hà Chấn Đông, cô còn nghĩ Hà Chấn Kiệt là em chồng tương lai của mình.
- Lệ Na, em không tự dưng mà ngã đúng không?
Vừa hỏi, anh vừa đặt lại chiếc ly lên bàn rồi nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt của chàng trai vẫn luôn hiền từ giờ đây đã có ngọn lửa giận được thắp lên trong đó. Cô có thể nhìn thấy được bàn tay anh hơi run run.
- Tôi.. tôi bị trượt chân. – Cô lắp bắp trả lời.
- Đừng nói dối anh. Em được đích thân anh tuyển dụng, nếu ai đó trong công ty dám giở trò với em thì anh sẽ thay em đòi lại công bằng.
Hà Chấn Kiệt càng nói thì mắt Khương Lệ Na càng mở to hơn. Anh dù gì cũng là phó tổng giám đốc của Hoa Vinh, những việc như này mà để anh ra mặt xử lý thì hơi phô trương quá.
Tại hôm nay cô đang bị choáng thôi, chứ cô mà bình thường thì Trịnh Tú Trân gạt được chân cô sao. Hơn nữa, Trịnh Bối và Hoa Vinh đang hợp tác với nhau trong vài hạng mục, Trịnh Tú Trân dù sao cũng là viên ngọc quý của Trịnh Bối.
- Trịnh Tú Trân đúng không?
- Chấn Kiệt.. đừng..
- Sao vậy? Hay em cho rằng anh không đủ quyền hạn để trừng phạt cô ấy? Anh dù gì cũng là phó tổng của Hoa Vinh, là nhị thiếu gia của nhà họ Hà. Nhập gia tùy tục, Tú Trân dù là tiểu thư của Trịnh Bối nhưng khi đến Hoa Vinh thì chỉ là một nhân viên bình thường thôi.
Dứt lời, Hà Chấn Kiệt cầm lấy bình dịch truyền mới, thay vào cái bình vừa hết rồi ngồi im lặng, nhìn cô. Mới có mấy hôm kể từ khi cô và anh trai anh xảy ra tranh cãi mà anh trông cô tiều tụy hẳn.
Còn Khương Lệ Na chỉ mong cho có ai đó gọi điện cho anh, báo có việc gấp để anh rời đi càng nhanh càng tốt.
Lúc này, ở trong phòng họp, cuộc họp cũng đã dần đi đến hồi kết. Sau khi xem xét và cân nhắc, mọi người đều thống nhất ký vào biên bản đồng ý điều chỉnh tăng nhẹ mức cổ tức và điều chỉnh các phương án kinh doanh cho phù hợp với tình hình hiện tại.
Cuối năm nay và đầu năm sau, Hoa Vinh sẽ mở rộng phạm vi kinh doanh nên việc điều chỉnh này sẽ góp phần giúp dòng tiền trong tập đoàn được lưu thông thông suốt, không bị nghẽn.
Các cổ đông lần lượt đứng lên, chào hai cha con Hà Chấn Quốc rồi rời phòng. Liêu Bích Linh cũng vội thu gom các hồ sơ và trả lại không gian rộng lớn cho hai nhân vật có quyền hành cao nhất, nhì ở Hoa Vinh.
Lúc trưa, khi cô quay lại thì mới nhận được điện thoại của mình từ một nhân viên nữ. Có điều nó đã bị tắt nguồn do va đập vào đâu đó. Tận bây giờ, cô mới khởi động lại và thấy tin báo những cuộc gọi nhỡ từ Hà Chấn Đông.
Có điều, mặt anh với mặt ba anh lúc này như hai cái mặt trận, làm sao cô dám hỏi anh gọi mình làm gì chứ? Rời đi trước là thượng sách, lát sẽ hỏi sau.
- Chấn Đông, con là người thừa kế thứ nhất của Hoa Vinh, cho dẫu có chuyện gì xảy ra thì cũng nên đặt công ty lên hàng đầu. Ba không muốn can thiệp vào chuyện yêu đương cá nhân của các con, nhưng hãy biết chừng mực. – Hà Chấn Quốc tháo cặp kính xuống, cất giọng nghiêm nghị.
- Vâng thưa ba, con xin lỗi.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên và chỉ vài giây sau, căn phòng chỉ còn lại một mình Hà Chấn Đông. Anh thở dài, hướng ánh mắt buồn và mỏi mệt nhìn ra ô cửa sổ, nơi ánh nắng đang nhạt dần.
Anh quay lại khi mà cuộc họp đã tiếp tục được gần nửa tiếng. Chuyện xảy ra ở tầng dưới ầm ĩ như vậy, ba anh biết là lẽ tất nhiên thôi.