Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 38: Người Thừa Kế Thứ Hai - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:17

Sực nhớ tới Khương Lệ Na, anh vội nhấn số gọi cho Liêu Bích Linh. Khi cô quay lại phòng họp một mình, anh rất lo lắng và tự hỏi Khương Lệ Na đang ở đâu nhưng không có cách nào hỏi được khi mà cô ngồi cạnh ba anh và trước đó, anh gọi thì điện thoại của cô không có tín hiệu, điện thoại của Khương Lệ Na cũng vậy, anh đoán cô đã để chế độ máy bay khi bước vào phòng họp.

- Bích Linh, Lệ Na đâu?

- Cô ấy đang ở trong bệnh viện thành phố ạ. Phó tổng đang ở trong đó với cô ấy.

- Chấn Kiệt về rồi?

- Vâng, anh đưa Tú Trân rời đi không lâu thì anh ấy đến.

Sau khi hỏi số phòng mà Khương Lệ Na đang nằm cũng như tình hình hiện tại của cô, anh cúp điện thoại rồi rời phòng họp, chạy thẳng xuống bãi đỗ xe.

Anh không biết cô đã ngất ngay khi anh đưa Trịnh Tú Trân đi. Trong giây phút ấy, anh chỉ sợ nếu Trịnh Tú Trân xảy ra chuyện gì thì Khương Lệ Na sẽ bị gán trách nhiệm.

Năm cuối ở trường đại học, anh mới biết cô gái luôn coi thường mình bị bệnh tim. Do tính chất bệnh lý nên chỉ có thể chữa khỏi một phần.

Khoảnh khắc Hà Chấn Đông vừa chạm vào tay nắm cửa thì một bàn tay đã giữ anh lại. Tất nhiên, anh đành nhượng bộ em trai mình, lùi về sau hai bước.

- Lệ Na thế nào rồi?

- Vẫn còn sốt từng cơn. Giờ cô ấy đang ngủ, anh đừng vào. À, có vẻ như anh không vừa lòng với trợ lý mà em tiến cử. Anh kiếm người khác thay thế đi nhé, trả cô ấy lại cho em.

- Ai nói anh không vừa lòng?

- Em thấy là như vậy mà. Trợ lý giống như cánh tay của mình vậy, anh bỏ mặc cô ấy như vậy đủ chứng minh anh không hề coi trọng cô ấy.

- Em biết gì mà lên tiếng chỉ trích anh như vậy? Được, bây giờ anh không vào nhưng việc đổi người là không thể. Văn phòng tổng giám đốc không phải cái chợ trời, ai muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, trừ khi cô ấy bước ra khỏi cổng Hoa Vinh.

Dẫu rất muốn nhìn xem cô hiện tại thế nào nhưng Hà Chấn Đông biết Hà Chấn Kiệt sẽ cố ngăn cản anh. Anh không muốn hai anh em xảy ra cự cãi chốn công cộng.

Tâm trạng anh đang không tốt và có vẻ em trai anh cũng đang mất kiểm soát, anh lớn tuổi hơn nên phải nhượng bộ.

Sau khi xốc lại cổ áo, anh nhanh chóng quay lưng, bước dần về phía thang máy. Sống mũi anh đột nhiên cay cay khi nghĩ lại việc mình đã bỏ cô mà bế Trịnh Tú Trân đi.

Anh cũng không buồn ghé phòng bệnh nơi Trịnh Tú Trân nằm để xem tình hình bởi trước khi quay lại Hoa Vinh thì bác sĩ đã thông báo với anh rằng cô ổn, chỉ cần nghỉ ngơi và uống thuốc, theo dõi đến chiều là có thể về nhà rồi.

Ánh nắng chiều chênh chếch xuyên qua những tàn lá, hắt lên gương mặt đầy vẻ ưu tư của người đàn ông. Anh đứng lặng gần đài phun nước, hướng đôi mắt đau đáu nhìn lên tầng lầu mà anh biết đó là nơi cô đang nằm. Anh tự hỏi bản thân đang làm trò gì vậy? Anh tự hỏi mình có hả hê, thoải mái khi thấy cô như vậy hay không?

Tối đến, Hà Chấn Kiệt lấy cớ bận gặp khách hàng và thông báo với mẹ anh rằng anh sẽ ngủ tại khách sạn. Trong khi Hoàng Thi Vịnh tin lời con trai út thì Hà Chấn Quốc và Hà Chấn Đông đều biết rõ nơi mà Hà Chấn Kiệt đang ở là bệnh viện.

Bản thân Khương Lệ Na cũng cảm thấy thật là khốn khổ khi mà vị phó tổng chưa bao giờ rơi vào bẫy tình này cứ bám lấy cô không thôi. Người cô cần thì chẳng thấy xuất hiện, còn người mà cô muốn tránh thì lại cứ kè kè quan tâm.

Cô cũng không có cái gan to đến mức dám lên tiếng đuổi anh đi. Ánh mắt của anh, nụ cười dịu dàng của anh cùng những lời nói có kèm ý tứ bóng gió đó đủ cho cô hiểu tâm ý của anh. Cô đã từng yêu rồi, cô không đần đến mức không nhận ra.

Lúc sáu giờ chiều, sau khi cho cô ăn tối xong, anh chẳng nói gì mà đi mất dạng, cô cứ tưởng thoát được anh, nào ngờ đến bảy giờ, anh lại xuất hiện. Hỏi ra mới biết anh về khách sạn, tắm gội, thay đồ và mang quần áo tới cho cô. Giây phút đó cô đã biết anh quyết định đống đô tại đây.

- Chấn Kiệt à, anh.. anh không về nhà nghỉ ngơi sao? Đã hơn chín giờ tối rồi. Mai anh còn phải đi làm mà. – Cô đón lấy miếng táo từ tay anh và hỏi.

- Anh tự biết sắp xếp lịch trình cho mình, em lo anh bị mệt đúng không?

Suýt chút nữa thì miếng táo chưa kịp nhai đã lọt xuống cổ cô. Cô lo cho bản thân mình thì có, không đủ sức lo thêm cho anh đâu.

Hà Chấn Đông mà biết em trai anh ấy cố thủ trong bệnh viện vì cô thì cô lại phải căng tai lên để nghe mấy lời khinh khi miệt thị. Trong đầu cô lúc này đang hiện lên gương mặt của anh, nụ cười nửa miệng và cái ánh mắt khinh khỉnh.

- Chấn Kiệt, tôi không sao rồi. Ban nãy bác sĩ cũng nói ngày mai là có thể về rồi, cho nên..

- Cho nên anh ở lại đây đến ngày mai rồi đưa em về, sau đó sẽ đi làm, rất tiện lợi.

Khương Lệ Na cấm khẩu, thầm mắng trong lòng. Tiện cái đầu anh chứ tiện, cô đang lo muốn trụy tim đây. Cô cũng không biết lúc trưa, ai nhập vào mà cô hăng m.á.u đến vậy, rõ ràng mệt đến mức đi còn không vững mà lại cùng Trịnh Tú Trân bày trận Tu la.

Đã thế, còn lôi chuyện trong quá khứ của Hà Chấn Đông ra nói trong khi anh đang đứng sừng sững ở đó, có khác gì sỉ nhục anh đâu chứ. Nếu lúc đó cô có con mắt sau lưng thì cô đã thắng kịp rồi, sẽ nhún nhường mà lướt qua Trịnh Tú Trân.

- Anh ngủ ở đâu? – Cô ái ngại nhìn quanh căn phòng và hỏi.

- Lăn đại dưới sàn, đàn ông mà, nằm đâu chẳng được.

Cô tròn mắt, há miệng khi nghe anh nói. Nhưng nghĩ cũng phải, anh hay đi lên các vùng khó nghèo để làm từ thiện, vốn cũng quen ngủ bụi ngủ bờ rồi. Anh giống con tắc kè hoa, thích nghi nhanh với mọi hoàn cảnh, không như một số cậu ấm khác, cứ phải chăn ấm nệm êm mới ngủ được.

Khi anh đưa cô vào đây, phòng VIP chưa có người xuất viện nên nằm đỡ ở đây, và khi cô biết mình sẽ được xuất viện vào ngày mai, cô từ chối chuyển đến phòng VIP và anh cũng chiều theo ý cô.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.