Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 42: Một Ngày Của Tổng Giám Đốc - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:17
- Lệ Na, nằm nghỉ chút đi, đừng để lát họp lại ngủ gật.
Cô giật mình thon thót khi nghe giọng nói trầm trầm cất lên, cô không ngờ anh còn có khả năng nhìn thấy khi đang nhắm mắt cơ đấy.
Nghĩ có lẽ tiếng giấy tờ loạt soạt khiến anh không ngủ được nên cô thôi không sắp xếp nữa mà ngoan ngoãn làm theo lời anh, đặt mình xuống chiếc ghế sô pha còn lại và nhắm mắt.
Cô tự hỏi có phải sau khi cho cô nếm trải cảm giác bị đá bay khi đang yêu đương mặn nồng thì mối quan hệ giữa anh và cô đã quay trở về là hai người dưng, không thù không oán rồi hay không. Như vậy cũng dễ thở nhỉ? Không tệ lắm, chỉ quá buồn mà thôi.
Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không biết có người đang gõ cửa. Đêm qua, Hà Chấn Đông thức trắng vì tương tư người cũ, còn Khương Lệ Na cũng không dám chợp mắt vì trong phòng có Hà Chấn Kiệt, thành thử cả hai đều kiệt quệ như nhau, đang ăn mà cứ ngáp như sắp lên đồng lên bóng.
Phía bên ngoài, Hà Chấn Kiệt đưa tay gõ thêm hai cái nữa rồi mới đẩy cửa bước vào. Và cảnh tượng đập vào mắt khiến anh chững lại vì quá ngạc nhiên, không hiểu. Hai người họ sao lại lăn quay ra ngủ mê mệt như vậy? Đi ăn trúng thuốc ngủ sao?
Nhìn họ ngủ ngon, anh cũng chẳng đành lòng đánh thức, đành ôm hồ sơ quay về. Có lẽ anh trai anh giữ đúng lời hứa, không kiếm chuyện hành hạ gì Khương Lệ Na đâu.
Mãi tận hai giờ kém, Khương Lệ Na mới giật mình tỉnh giấc, cô thậm chí không nghe thấy tiếng chuông báo thức từ điện thoại.
- Anh Chấn Đông, dậy, dậy mau, tới giờ rồi. – Cô đặt tay lên vai anh, vừa lay vừa gọi.
- Nhanh vậy sao?
Người đàn ông uể oải ngồi dậy, lắc đầu mấy cái rồi đi vào nhà vệ sinh, xả nước rửa mặt, sau đó nhanh chóng chỉnh đốn lại trang phục rồi cùng cô trợ lý xuống phòng họp ở tầng ba.
Gần cuối năm, việc thanh quyết toán các công trình đang thi công cũng như hoàn thành diễn ra liên tục. Mảng trung tâm đấu thầu và trung tâm tài chính kế toán do anh chịu trách nhiệm điều hành quản lý nên dù mệt cũng không thể vắng mặt.
Các nguồn tiền của Hoa Vinh vẫn chưa thu lại được, đang rải rác khắp nơi dẫn đến việc thanh toán cho các nhà thầu phụ sẽ bị chậm trễ.
Hồ sơ mà các thầu phụ đưa lên Hoa Vinh sẽ được xem xét và duyệt nhanh trong khi hồ sơ mà Hoa Vinh gởi cho các cấp cao hơn sẽ bị ngâm khá lâu bởi đang có sự thay đổi nhân sự của các cấp lãnh đạo thuộc trung ương.
Hà Chấn Đông cũng không thể lấy số tiền dùng chi cho các dự án mà Hoa Vinh tự đầu tư thực hiện để chi trả trước cho các công trình trọng điểm quốc gia mà tập đoàn làm nhà thầu chính.
- Có ai có ý kiến nào về việc huy động vốn không? – Anh gõ nhẹ đầu viết xuống trang giấy, ngước mắt lên nhìn khắp một lượt và hỏi.
Khoảng không gian trong phòng họp chùng xuống, nghe rõ tiếng viết chạm vào giấy. Khương Lệ Na cũng liếc nhìn các vị giám đốc dự án lẫn những lãnh đạo bên mảng tài chính kế toán.
Vấn đề về tài chính luôn khiến các công ty, tập đoàn đau đầu, bao gồm cả tập đoàn Hoa Vinh, nơi mà cô từng nghĩ là tiền chất đống, không bao giờ thiếu.
Ừ thì, đúng là Hoa Vinh không thiếu tiền nhưng nguồn nào cũng đều có mục đích kinh doanh của nguồn đó, không có bỏ vào két sắt cất được.
- À, tổng giám đốc, tôi.. tôi có ý này. – Một giám đốc trẻ lên tiếng.
- Anh cứ nói. – Hà Chấn Đông gật đầu, đưa tay ra hiệu vì thấy anh ta hơi ngập ngừng.
- Chúng ta sẽ thành lập một số công ty, phát hành trái phiếu để huy động vốn.
- Ý cậu là ngụy tạo các hoạt động kinh doanh, chạy dòng tiền khống để tạo giá trị ảo cho các gói trái phiếu đó đúng không? Không được đâu, đó là lừa đảo. – Hà Chấn Đông buông cây viết xuống, hơi ngả người ra sau ghế và nói.
- Không đâu, đó là cách tạm thời và chúng ta sẽ xử lý ổn khi các nguồn tiền lớn của chúng ta về.
- Không được, không có điều gì là suôn sẻ theo dự tính cả, nếu mà xử lý không kịp thì c.h.ế.t cả đám đấy.
Nụ cười hiếm hoi của Hà Chấn Đông khiến không khí trong căn phòng bớt căng thẳng. Khương Lệ Na thầm ngưỡng mộ anh, tiền đang kẹt cứng mà anh còn nói đùa rồi cười được, chắc ngủ một giấc dậy nên dễ chịu đ.â.m ra dễ tính đây mà.
Cuối cùng, cuộc họp kết lại với ý kiến do Hà Chấn Đông đưa ra, đó là bảo cấp dưới gởi thông báo đến các nhà thầu phụ, bảo họ hãy bỏ tiền túi ra để tiếp tục thi công các hạng mục dang dở và khi nguồn thanh toán về, anh sẽ thanh toán luôn phần lãi suất theo lãi vay ngân hàng trên số tiền vốn mà họ chi ra để thực hiện dự án.
Nói nôm na là thay vì mang bất động sản và tài sản của Hoa Vinh đi thế chấp lấy tiền chi trả cho họ thì anh chọn cách để họ tự đi cầm cố tài sản của mình, nhưng lãi suất là anh trả.
- Các nhà thầu phụ sẽ chịu như vậy sao ạ? – Khương Lệ Na đi bên cạnh anh, lí nhí hỏi.
- Sẽ chịu, họ không mất gì cả. Hơn nữa, cũng lỡ dính chùm với Hoa Vinh rồi, cách này là ổn nhất, phải phối hợp để qua năm còn lấy được tiền.
- Nhưng lỡ họ vay một mà nói hai thì sao?
- Đồ ngốc, tôi duyệt dự toán mà không biết họ lời bao nhiêu sao?
Mắng cô xong, Hà Chấn Đông sải bước nhanh hơn. Cô khẽ mỉm cười, vội vã chạy theo anh, trông bóng lưng họ không khác gì một cặp đôi, nam thông minh, nữ ngốc nghếch.
Lâu lắm rồi cô mới nghe anh mắng mình là đồ ngốc, lúc trước, mỗi khi giúp cô ôn thi, anh liên tục mắng cô bởi vì khi ấy, cô thật sự rất chậm hiểu.