Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 51: Giọt Nước Tràn Ly - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:18
Trong khi Lưu Anh Bằng rét run, cầu mong cho Hà Chấn Đông mau kéo Khương Lệ Na rời đi thì điện thoại trong túi Hà Chấn Đông bỗng réo vang. Anh nhìn vào màn hình, hơi chau mày rồi bảo Khương Lệ Na cứ ngồi đây, đợi anh nghe xong sẽ đưa cô đi.
- Vâng. – Cô ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chờ Hà Chấn Đông mở cửa đi ra, Lưu Anh Bằng cũng giả vờ như có ai đó nhắn tin cho hắn rồi bảo với Khương Lệ Na rằng hắn có việc gấp, cần rời đi trước, sau đó nhấn chuông để gọi phục vụ vào thanh toán.
Khổ thân cho hắn, chiều nay nhà hàng đông khách hơn mọi ngày mà nhân viên lại xin nghỉ nhiều nên chờ mãi chẳng thấy ai. Tầm năm phút trôi qua mới có cô phục vụ bước vào, rối rít xin lỗi và hỏi hắn cần gì.
- Tính tiền đi, nhanh lên. – Hắn giục.
- Vâng.
Cô nàng gật đầu rồi nhảy ra ngoài, chạy đến quầy thu ngân. Lúc này, Hà Chấn Đông cũng vừa kết thúc cuộc gọi vì cảm thấy cơ thể mình là lạ. Cảm giác nóng và bứt rứt khó chịu này là gì vậy kìa? Sao tự dưng anh lại có ham muốn và nghĩ đến Khương Lệ Na.
Chợt nhớ đến ly rượu ban nãy, anh vội vàng quay trở lại phòng, đạp cửa xông vào khi mà Lưu Anh Bằng đang móc ví trả tiền.
Khương Lệ Na bị tiếng động lớn làm cho giật mình và cô càng giật mình hơn khi thấy mặt Hà Chấn Đông đỏ bừng, mắt anh long sòng sọc, cứ như muốn g.i.ế.c người.
- Thằng khốn nạn.
Hà Chấn Đông rít lên, tóm lấy cổ áo Lưu Anh Bằng rồi đ.ấ.m mạnh vào mặt hắn khiến cả cô nhân viên phục vụ lẫn Khương Lệ Na cùng đưa tay che miệng vì quá sợ hãi.
Khương Lệ Na không hiểu đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng ban nãy hai người họ còn nói chuyện bình thường mà. Rốt cuộc anh nghe điện thoại của ai mà có hành động du côn như vậy?
- Sao mày dám bỏ thuốc vào rượu của cô ấy?
Theo câu hỏi, Hà Chấn Đông tiếp tục lôi cổ người đàn ông đang ôm cái mũi chảy máu, van la dưới sàn lên mà đ.ấ.m thêm một cái vào mặt hắn nữa khiến hắn bò lăn bò càng.
- Tổng giám đốc Hà, tôi sai rồi, tôi không biết cô ấy là người của anh, anh tha cho tôi đi. – Lưu Anh Bằng lắc đầu lia lịa và cầu xin.
Khương Lệ Na run rẩy, bàng hoàng khi nghe Hà Chấn Đông nói. Cô không ngờ đằng sau vẻ thư sinh, con nhà gia giáo của Lưu Anh Bằng lại là một gã đàn ông tồi tệ. Nếu như Hà Chấn Đông không xuất hiện thì cô là người uống ly rượu đó và chuyện gì xảy ra tiếp theo là điều ai cũng biết.
- Cút, về báo với ba mày rằng danh sách khách hàng của NA sẽ không có tên của tập đoàn Hoa Vinh nữa.
Lưu Anh Bằng vâng dạ rồi bò bằng bốn chân ra ngoài. Nếu hắn biết con gái của Khương Đức Sương đang làm trợ lý cho Hà Chấn Đông thì có cho thêm hai lá gan heo, hắn cũng không dám mơ mộng lên giường cùng cô. Các lãnh đạo của Hoa Vinh bênh trợ lý có tiếng, ai đắc tội với trợ lý của họ thì y như rằng vả vào mặt họ vậy.
- Chấn Đông, anh ổn chứ? – Khương Lệ Na vội đỡ lấy Hà Chấn Đông, lo lắng hỏi.
Anh quay sang nhìn cô, hơi thở càng lúc càng trở nên nặng nề. Cảm giác mát lạnh khi tay cô chạm vào anh dù cách một lớp áo khiến anh dần đánh mất lý trí. Ngay giờ phúc này, anh chỉ muốn cùng cô chìm vào cơn mê loạn.
- Chấn Đông, em đưa anh ra khỏi đây nhé.
- Gọi Liêu Bích Linh cho tôi. – Anh hất tay cô ra, bám chặt vào cạnh bàn, khổ sở lên tiếng.
Tiếng hét của anh khiến nước mắt cô ứa ra. Phải rồi, sao cô quên mất Liêu Bích Linh mới là bạn gái hiện tại của anh chứ. Những lúc như thế này, người ở bên anh, người mà anh cần phải là cô ấy. Ngay cả khi lý trí anh dần mất đi, anh vẫn từ chối cô và chỉ nhớ đến người đó. Cô đang mong chờ và hy vọng điều gì vậy?
- Vâng.
Bàn tay run rẩy của cô lần mò trong túi xách, lấy điện thoại ra và nhấn số gọi cho Liêu Bích Linh, bảo cô ấy mau đến nhà hàng Sunset vì Hà Chấn Đông đang cần.
Tiếp đó, cô vụt chạy ra ngoài, bảo nhân viên làm cho mình ly nước chanh. Cô chỉ có thể làm như vậy để kéo dài thêm thời gian cho anh chịu đựng đến khi người ấy tới.
Năm xưa, cô và anh yêu nhau khi cả hai còn là sinh viên, chỉ nắm tay, ôm, hôn lên má là đã cảm thấy quá thân thiết rồi. Thế nhưng cô biết giờ đã khác, ai cũng đã trưởng thành và anh là một người đàn ông đúng nghĩa, có nhu cầu.
Có thể anh và Liêu Bích Linh đã thân thiết hơn cô nghĩ nhưng tại cô luôn lừa dối mình rằng họ chưa tiến xa đến mức ngủ cùng nhau.
- Anh uống nước chanh đi, nó sẽ giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô đặt ly nước chanh xuống bàn rồi lùi lại vì không muốn bị anh xô đẩy lần nữa, không muốn tim mình đau đớn thêm lần nữa dù rằng hiện tại vẫn rất đau.
Cô không biết rằng anh đang cố kiềm nén những suy nghĩ không đứng đắn với cô, nếu không đẩy cô ra xa, nếu cứ mặc cô chạm vào mình, anh chắc chắn sẽ biến thành một tên cầm thú.
- Lúc tôi rời đi, cô có uống thêm gì không?
- Không có. – Cô lắc đầu.