Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 65: Lời Thú Nhận Muộn Màng - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:19
Giờ cơm trưa đến, Khương Lệ Na đặt đồ ăn ngoài cho Hà Chấn Đông như thường lệ, còn cô thì theo Hà Chấn Kiệt sang nhà hàng đối diện công ty.
Các nhân viên nữ xuýt xoa ngưỡng mộ khi thấy cô nàng trợ lý của tổng giám đốc được phó tổng nắm tay dẫn sang đường.
- Thật kỳ lạ, cô ấy là trợ lý của tổng giám đốc nhưng sao lại giống như là hẹn hò với em trai anh ấy vậy? Sao cô ấy không tán tổng giám đốc chứ? – Một cô gái vui vẻ lên tiếng thắc mắc.
- Trời ơi, thử tưởng tượng xem, nếu như ngày nào cũng thấy bản mặt cau có của sếp rồi đôi khi còn bị sếp mắng thì có yêu nổi không. – Một cô gái khác vừa cười vừa đáp.
Những lời bàn tán đó đều lọt cả vào tai Liêu Bích Linh khi cô vừa xách phần cơm đi ngang qua họ.
Hà Chấn Kiệt không giống anh trai, anh luôn đến nhà hàng đó để dùng cơm trưa chứ không cố thủ trong phòng làm việc với phần thức ăn đơn giản. Anh chỉ đơn giản bữa ăn của mình trong những hoàn cảnh bắt buộc mà thôi.
Lúc chưa hẹn hò Khương Lệ Na thì Liêu Bích Linh là người đi cùng anh, giờ đây cô không còn có thể ngồi vào vị trí đó nữa. Cảm giác mất mát khiến cô vừa đau vừa buồn.
Thức ăn ngon nhưng vào miệng cô lại trở nên khô khốc, không mùi, không vị và ở trong phòng tổng giám đốc, Hà Chấn Đông cũng không khá hơn cô là bao. Cảm giác trống trải khiến anh cảm thấy cơm và thức ăn nguội ngắt, không nóng sốt mặc dù canh vẫn đang bốc hơi nóng lên.
Khi Hà Chấn Đông quay lại bàn làm việc thì âm báo tin nhắn vang lên. Thấy người gởi là Liêu Bích Linh, anh liền chạm tay vào màn hình để đọc.
Dòng tin nhắn ngắn gọn nhưng khiến anh kích động mạnh, cô thông báo Hà Chấn Kiệt vừa nhờ cô giúp anh chuẩn bị lễ đính hôn.
- Gì chứ? Chấn Kiệt chuẩn bị đính hôn mà chưa thưa chuyện với mẹ sao? – Hà Chấn Đông chau mày, lầm bầm.
Vốn định tối về sẽ gặp mẹ và hỏi nhưng cảm giác cồn cào bất an khiến anh không chờ đợi được, phải nhấn số gọi cho bà. Và khi nghe bà nói rằng bà đã chấp nhận Khương Lệ Na làm dâu nhà mình, anh gần như bất động, lỗ tai lùng bùng như bị nước tràn vô.
- Mẹ à, sao mẹ.. sao mẹ có thể đồng ý chứ?
- Chấn Đông à, bỏ qua quá khứ đi con, đó là người mà em trai con rất yêu. Nếu con thấy khó quá thì cứ xem như chưa từng quen biết Lệ Na là được. Chấn Kiệt nói chúng ta giúp Kim Thế thì sau này Kim Thế cũng thuộc về cháu của chúng ta cả mà. – Giọng Hoàng Thi Vịnh vang lên thật nhẹ, như thể đang cầu xin.
Tay anh buông thõng, để mặc cho tiếng bà réo gọi vọng ra từ điện thoại. Mãi một lúc lâu sau, anh mới nhấn nút tắt, thẫn thờ nhìn ra ô cửa kính, nơi bóng râm đang che phủ vì dải mây lớn đang chặn ánh mặt trời.
Anh đã hy vọng mẹ mình sẽ ngăn cản mối tình này nhưng cuối cùng, bà cũng đứng về phía họ. Anh làm sao có thể xem cô là người lạ đây, trái tim anh vẫn gọi tên cô hằng đêm.
Anh nhận ra mình đã đi một bước đi quá sai lầm. Anh hận bản thân không đủ bao dung cô như em trai mình. Nếu thời gian quay lại, anh sẽ giả như điếc như mù, giữ lấy cô không buông.
- Không được, lễ đính hôn này không thể diễn ra được.
Hà Chấn Đông siết c.h.ặ.t t.a.y đến mức mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh. Sau khi suy nghĩ vài phút, anh cầm lấy áo vest, ra khỏi phòng, đến bãi đỗ lấy xe rồi chạy thẳng đến khách sạn Gold.
Anh biết đầu giờ chiều, Hà Chấn Kiệt có cuộc họp với các nhà thiết kế, thế nên, đây là khoảng thời gian duy nhất để anh lật ngược tình thế.
Đúng một giờ chiều, Khương Lệ Na mới đẩy cửa phòng làm việc và bước vào, cô hơi ngạc nhiên vì chẳng thấy bóng dáng Hà Chấn Đông đâu. Rón rén tiến lại phòng nghỉ, hé cửa ra nhìn cũng không có anh bên trong.
- Đi đâu rồi, còn một mớ tài liệu quan trọng chưa phê duyệt mà. – Cô thở dài, tự hỏi.
Ngay khi cô ngồi vào bàn làm việc thì điện thoại reo lên. Đầu máy bên kia, Hà Chấn Đông yêu cầu cô mang các tài liệu đang phê duyệt dang dở đến khách sạn Gold cho anh gấp.
Khương Lệ Na cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, vội vàng ôm lấy mớ hồ sơ trên bàn cho vào túi đựng rồi lao đi.
Mãi khi chiếc taxi rẽ vào chiếc cổng lớn của một trong năm khách sạn sang trọng, đắt đỏ bậc nhất thành phố, cô mới chợt nhớ ra đây là nơi mà cô đã thấy anh cùng Liêu Bích Linh cùng nhau vào trong buổi chiều định mệnh hôm đó, buổi chiều ảm đạm đã tác động mạnh đến cô, giúp cô chấp nhận hiện thực và chấp nhận buông tay anh, không nuôi hy vọng hão huyền nữa.
Đứng trước cánh cửa phòng, cô cứ tần ngần mãi mới dám đưa tay lên gõ. Mấy giây sau, Hà Chấn Đông xuất hiện. Anh không đeo cà vạt, cúc áo gần cổ mở ra khiến Khương Lệ Na hơi chút bối rối.
- Em mang tất cả hồ sơ anh cần đến rồi đây. – Cô nhìn sang một bên, lí nhí nói.
- Đem vào trong đi. – Anh lùi lại, nhường đường cho cô.
- Dạ? – Cô bất giác ngẩng đầu lên, mở to mắt và hỏi.
- Đem vào trong giúp tôi, cô trợ lý.
- À, vâng.
Bằng tất cả sức lực và tốc độ mà cô có, cô đi thật nhanh vào, đặt các hồ sơ lên bàn và quay lưng, toan trở ra. Thế nhưng, khoảnh khắc thấy Hà Chấn Đông khóa trái cửa, bước chân cô vô thức lùi lại.